Tuy rằng Dương Tam biết chuyện giá đất tăng lên là lẽ hiển nhiên, nhưng khu vực xung quanh núi Cửu Nguyên cũng không phải đô thị cấp 1, cấp 2, hơn nữa vị trí cũng có chút xa xôi, giá nhà mấy năm cũng không thay đổi đáng kể. Ai ngờ Từ Xuân Thâm vừa mới ra tay đã khiến giá đất tăng lên gấp mấy lần.

Dương Tam nhìn con số mới nhất trên website, cảm giác lòng đau như cắt, suýt nữa nước mắt tuôn rơi. Tài sản của cô trong nháy mắt trở nên nhỏ bé hơn rất nhiều.

Oa oa, tất cả đều là do Từ Xuân Thâm! Cứ tiếp tục như thế này thì khi nào cô mới có thể mua lại địa bàn của mình cơ chứ!

Dương Tam tức giận đến mức đánh mất lý trí, trực tiếp muốn đâm đầu vào máy tính.

Cô thở phì phò chạy đến cáo trạng với sư phụ Trấn Nguyên Tử: “Lần này thật đúng là gây trở ngại chứ chẳng giúp được gì cả!”

Trấn Nguyên Tử hiếm khi nhìn thấy đồ đệ tức giận thành dáng vẻ này, có chút buồn cười, còn nói thêm: “Con có thể chặt bớt vài cái cây, nói không chừng giá nhà đất liền giảm xuống.”

Sau khi cáo trạng, trong lòng Dương Tam cũng đã nguôi ngoai vài phần: “Vậy thì không cần. Nếu không có cây cối đất rất dễ bị xói mòn, biết đâu tháng sau lại gặp phải xui xẻo. Hơn nữa nước sông kia đều là bùn, rất bẩn.” Thứ cô muốn chính là ngọn núi Cửu Nguy non xanh nước biếc, không phải là một cao nguyên toàn bùn đất.

Cô mím môi, nói: “Hơn nữa cũng là do con đồng ý chuyện này, con cũng có một phần trách nhiệm.” Dương Tam có đức tính tốt - đó là nếu bản thân phạm phải sai lầm thì sẽ tự mình gánh vác, thậm chí còn che chở cho người khác, theo lời nói của những yêu quái khác thì đây chính là tính cách trời sinh của người làm lão đại.

Kỳ thật với thân phận của mấy người Trấn Nguyên Tử, chỉ cần nói một câu là có thể giúp Dương Tam lấy lại địa bàn. Nhưng ngẫu nhiên nhìn thấy dáng vẻ khóc thút thít của cô cũng là thú vui. Sau mỗi lần đồ đệ khóc lóc nức nở, ông đều sẽ cho cô thêm chút tiền tiêu vặt. Hơn nữa, với thân phận của Dương Tam và tu vi chuẩn thánh của cô, chính phủ cũng sẽ nguyện ý đưa đồ đến tay cô nhằm lấy lòng và tạo dựng mối quan hệ với cô.

Tuy nhiên, Dương Tam lại không có suy nghĩ này, cô không thích thiếu nhân tình của người khác, đặc biệt là những người không quen biết, chỉ muốn đường đường chính chính lấy lại những thứ thuộc về cô. Vốn dĩ, cô có thể dựa vào trận hồng thủy này cò kè mặc cả với chính quyền địa phương, nhưng cô lại chưa từng làm như vậy.

Núi Cửu Nguy vốn dĩ chính là địa bàn của cô. Làm lão đại, bảo vệ địa bàn của mình, che chở các tiểu đệ không phải là chuyện đương nhiên sao? Một khi đã như vậy thì đâu cần thiết phải giao dịch.

Ở một mức độ nào đó, Dương Tam đúng thật là người rất cố chấp.

Lúc này Trấn Nguyên Tử cũng không quên con lợn có ý đồ cướp mất cải trắng nhà mình, lập tức mách lẻo:

“Con cũng đừng trách Từ Xuân Thâm. Đời trước cậu ấy chính là một người như vậy, có lòng tốt nhưng lại làm toàn chuyện xấu. Dù sao cậu ấy cũng là trưởng bối của con, sau này ta sẽ giúp con đòi mấy loại trái cây xem như bồi tội.”

Chỉ cần Dương Tam xem Từ Xuân Thâm là trưởng bối thì anh chính là trưởng bối.

Trấn Nguyên Tử lấy ra một ít trái cây do chính mình trồng, thuận lợi dời đi sự chú ý của Dương Tam.

Trái cây ăn quá ngon khiến Dương Tam suýt chút nữa quên mất hôm nay cô đến đây không phải chỉ để cáo trạng.

Cô thả quỷ vô diện bị giam cầm trong không gian ra bên ngoài, cũng kể lại với Trấn Nguyên Tử những chuyện liên quan đến Thời Văn.

Trấn Nguyên Tử cầm tách trà nhỏ, nói: “Thủ đoạn hành sự thế này nhìn thế nào cũng cảm thấy rất giống Ma tộc.”

Dương Tam cũng hoài nghi Ma tộc, chỉ là không có chứng cứ mà thôi. Hiện giờ nghe được lời của sư phụ, cô lại càng thêm chắc chắn.

Cô tự hỏi một chút, luận về thủ đoạn tra tấn, có nơi nào so được với địa phủ? Chờ đến khi hỏi ra được đại bản doanh của Ma tộc, cô nhất định sẽ chạy đến cửa tìm bọn chúng!

Cô trực tiếp mang theo quỷ vô diện đi tìm Mạnh Bà.

Chờ đồ đệ đi rồi, Trấn Nguyên Tử lập tức gọi điện thoại cho Từ Xuân Thâm: “Nhờ phúc của cậu, nghe nói giá đất ở núi Cửu Nguy đã tăng lên gấp mấy lần. Tam Nhi nhà tôi nỗ lực kiếm tiền mua lại địa bàn, vừa nãy còn khóc thút tha thút thít, tôi phải vất vả lắm mới dỗ được con bé. Bất quá cậu yên tâm, nể mặt giao tình trước kia của chúng ta, tôi đã nói giúp cậu vài câu.”

“Cậu cũng xem như là trưởng bối của con bé, Tam Nhi sẽ không so đo khi cậu chẳng giúp đỡ được gì. Haizz, từ nhỏ đến lớn con bé vẫn luôn là người rất biết tôn trọng trưởng bối.”

Mỗi một câu nói đều như một nhát dao đâm vào lòng Từ Xuân Thâm, còn rắc thêm ít muối lên vết thương.

Từ Xuân Thâm: “…”

Hay là, anh bổ sung phần chênh lệch đấy nhỉ? Chỉ là phải làm thế nào để Dương Tam chủ động nhận lấy đây?

Dương Tam ngựa quen đường cũ chạy đến địa phủ, cô lại sát gần Mạnh Bà phân phó: “Nhớ mang hết tất cả những món ăn mà cô đã làm gần đây ra, đút mọi thứ vào miệng hắn, nếu hắn vẫn không chịu thành thật thì cứ tiếp tục đút!”

Gần đây Mạnh Bà có niềm đam mê thực nghiệm các nguyên liệu hắc ám ở nhân gian, trù nghệ vốn dĩ đã đáng sợ nay lại trải qua quá trình “tiến tu”, thật sự khiến quỷ thần tam giới phải né xa ba thước, ngay cả tiểu Diêm Vương thân kinh bách chiến cũng chịu không nổi.

Dương Tam cảm thấy mười tám tầng địa ngục cũng không hắc ám bằng “tài năng” khủng bố của Mạnh Bà.

Mạnh Bà gật đầu trước, sau đó cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Nhưng mấy món ăn kia hương vị thơm ngon như vậy, nếu cho hắn ăn không phải là quá tiện nghi cho hắn hay sao?”

Dương Tam nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Chờ hắn ăn đến nghiện lại không cho hắn ăn nữa, lúc đó chẳng phải là tra tấn hay sao?”

Đương nhiên, cô chỉ sợ quỷ vô diện ăn chưa được mấy miếng đã không nhịn được cung khai ra hết, cầu xin giải thoát.

Mạnh Bà quả thật đã trúng chiêu, nắm chặt tay nói: “Tôi sẽ nỗ lực!” Bạn tốt của cô ấy không nhiều lắm, Dương Tam là một trong số đó. Hiếm khi Dương Tam có việc cầu đến cửa, Mạnh Bà vô cùng vui vẻ cố gắng hết sức giúp đỡ.

Mạnh Bà bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, trên mặt lộ ra ý cười sung sướng: “Đúng rồi, gần đây tôi có thu nhận vài trợ thủ, thỉnh thoảng có thể giao việc múc canh lại cho bọn hắn. Cuối cùng thì tôi cũng có ngày nghỉ, nhất định sẽ đến nhân gian vui chơi thỏa thích.”

Từ sau khi cô ấy tiếp nhận công tác Mạnh Bà liền nơm nớp lo sợ, mặc kệ mưa gió vẫn luôn chú tâm vào nồi canh, trình độ chuyên nghiệp quả thật đã khiến trên dưới địa phủ vô cùng cảm động. Hiếm khi có được ngày nghỉ khiến cô ấy rất nóng lòng.

“Tôi nghe nói ở nhân gian có không ít cuộc thi trù nghệ, tôi thật sự muốn tham gia từ rất lâu.” Khi nói đến niềm đam mê của bản thân, gương mặt thanh tú kia như đang phát sáng.

Dương Tam chấn động: Mạnh Bà gây tai họa cho địa phủ vẫn chưa thỏa mãn à? Cô ấy còn muốn đầu độc cả nhân gian nữa sao?

Trong lòng Dương Tam lặng lẽ cầu nguyện cho nhân loại, dù sao tai họa này cũng không giáng xuống đầu cô.

“Được, chờ sau này cô đến nhân gian thì cứ đến tìm tôi chơi.”

Dương Tam sợ bị Mạnh Bà lưu lại chiêu đãi món gì đó, nên sau khi nói chuyện chính thì lập tức chuồn lẹ.

0.33113 sec| 2406.609 kb