Dương Tam nhìn tư liệu ủy thác trong tay, bởi vì tài sản của cô bị co lại quá nhiều, nên dự định nhàn nhã nghỉ ngơi đành phải tạm thời gác lại, không thể không một lần nữa làm lại nghề cũ, chạy đi làm thiên sư. Mấy ngày nay cô đang giúp hai vị phú thương xem phong thủy địa ốc, kiếm một khoản nhỏ.
Tư liệu ủy thác trong tay cô là do Ngô La - phu nhân của lão tổng Thịnh Thế giới thiệu. Bởi vì lúc trước Ngô La đã tặng cô căn nhà này, nên Dương Tam cũng cho bà ấy chút mặt mũi.
Người ủy thác là một phú thương kinh doanh châu báu tên là Khương Vĩnh. Khương Vĩnh cùng người vợ đã qua đời có một cô con gái, đối với một người làm ăn thành công như hắn đương nhiên là hi vọng sẽ có con trai để kế thừa sản nghiệp. Vì vậy, ba năm sau khi vợ hắn qua đời vì ung thư, hắn đã kết hôn với một người phụ nữ khác. Thế nhưng không biết có phải do phong thủy trong nhà có vấn đề hay là do nguyên nhân gì khác, mà người vợ này của hắn đã mang thai vài lần cũng không thể giữ được. Hắn ta thậm chí còn ra ngoài tìm tình nhân, nhưng kết quả vẫn như vậy.
Khương Vĩnh tuổi tác đã cao, khát vọng có con trai càng thêm mãnh liệt, nên muốn mời đại sư đến nhìn xem rốt cuộc trong nhà xảy ra vấn đề gì.
Khương Vĩnh bày tỏ, nếu có thể giúp hắn thoát khỏi hoàn cảnh khốn cùng, nhất định sẽ dùng ngàn vạn tệ để tạ ơn.
Dương Tam khép thư ủy thác lại, cô quyết định sẽ nhận vụ làm ăn này!
Cô nhắn tin cho Khương Vĩnh thông báo rằng cô đã đồng ý nhận việc này, hắn ta liền đáp sẽ cho người đến đón cô. Cô cũng nhìn ra được đối phương đang rất nóng nảy vì chuyện này.
Ba ngày sau, tài xế của Khương gia lái xe đến đón Dương Tam.
Dương Tam phát hiện chỗ tốt của danh tiếng chính là sẽ không vì vẻ bề ngoài trẻ tuổi mà bị nghi ngờ bản lĩnh. Vị tài xế này cũng khá trầm mặc, trên đường đi chưa từng mở miệng nói chuyện, an tĩnh đưa cô đến nhà lớn của Khương gia.
Dương Tam tiến vào, Khương Vĩnh nhìn thấy cô lập tức đứng dậy nghênh đón. Tuy rằng hắn ta đã hơn năm mươi, nhưng bởi vì được bảo dưỡng thỏa đáng nên nhìn vẫn chưa đến bốn mươi tuổi. Người phụ nữ đứng bên cạnh hắn có tướng mạo thanh tú, yếu ớt mảnh mai, bụng hơi nhô lên, hiển nhiên là người vợ sau của Khương Vĩnh - Lương Tinh.
“Dương đại sư, cô đã đến rồi.” Thái độ của Khương Vĩnh vô cùng cung kính, một người bạn tốt của hắn từng ở trên con thuyền hoa kia, tận mắt nhìn thấy Dương Tam triệu hoán thiên lôi xua đuổi ác quỷ, trên phố còn đồn rằng Dương Tam có Giao Long làm tọa kỵ, do đó Khương Vĩnh liền xem trọng cô hơn vài phần.
Người phụ nữ tên Lương Tinh cũng nhìn Dương Tam bằng ánh mắt chờ mong, bàn tay theo bản năng đặt lên bụng mình.
Dương Tam ừ một tiếng, ngồi xuống.
Khương Vĩnh tự mình pha cho cô một ly trà Mao Tiêm cực phẩm, lại phân phó bảo mẫu trong nhà: “Gọi tiểu thư xuống đây.”
Dương Tam thong thả ung dung phẩm trà, âm thầm quan sát tướng mạo của hai người trước mặt.
Ấn đường của Khương Vĩnh có một đoạn văn tuyến, nói dễ hiểu chính là Trảm Tử Văn, cũng khó trách tại sao hắn lại khó có con trai như vậy. Vợ hắn Lương Tinh thì hoàn toàn tương phản, nhân trung rõ ràng, phần thân thể bên dưới có hình quạt, là tướng mạo của người nhiều con. Chỉ là không biết vì duyên nhân gì, đầu mũi của Lương Tinh hơi thâm đen, tựa hồ như bị oán linh quấn thân.
Chờ sau khi cô uống hết tách trà, con gái của Khương Vĩnh là Khương Hiểu Tiêu mới đi xuống lầu, thoạt nhìn cô ấy chỉ khoảng mười bảy tuổi, diện mạo giống mấy hot girl trên mạng, mặt nhỏ, mắt to, mũi cao. Dương Tam quan sát, luôn cảm thấy diện mạo tổng thể của cô ấy không mấy hài hoà. Ánh mắt cô bình tĩnh dừng lại trên lông mày của đối phương, lông mày không có đuôi, thường gọi là đoạn mi, đại ý là khắc anh em.
Sau khi Khương Hiểu Tiêu nhìn thấy Dương Tam liền không nhịn được nở nụ cười, hiển nhiên là nhận ra cô: “Là Dương thiên sư đúng không?”
Sau đó cô ấy oán trách nhìn sang ba mình: “Ba ba, nếu ba sớm nói với con người ba mời đến là Dương thiên sư thì con sẽ không ngốc trong phòng lâu như vậy.”
Giọng cô ấy thanh thúy: “Dương thiên sư, dâu tây và anh đào cô bán thật sự ăn rất ngon, đáng tiếc tỷ lệ trúng thưởng quá thấp, tôi đã chia sẽ liên tục suốt nửa tháng nhưng vẫn không được chọn.”
Nhắc đến việc này, Khương Hiểu Tiêu liền rất buồn bực.
Khương Vĩnh ho khan một tiếng, miễn cho con gái tiếp tục dông dài.
Hắn chỉ vào con gái, nói: “Ngài có thể xem giúp tướng mạo của con gái tôi không? Lúc trước tôi cũng đã mời đến mấy vị thiên sư, bọn họ đều nói tướng mạo của con gái tôi khắc anh em.”
Nếu bởi vì cô con gái này mà mấy đứa con đều không thể giữ lại, thì hắn chỉ có thể vì con nối dòng mà đưa con gái về quê. Hắn đã trả một cái giá không hề nhỏ cho việc này, cũng vì tướng mạo cô vợ sau nhiều con nên hắn mới cưới cô ta về.
Khương Hiểu Tiêu nghe được lời này trực tiếp ngây người, hốc mắt cô ấy đỏ lên, âm thanh ủy khuất: “Ba, ý của ba là do con sai sao?”
Tướng mạo của cô ấy cũng không phải thứ mà cô ấy có thể quyết định được.
Dương Tam liếc mắt nhìn Khương Hiểu Tiêu, ngữ khí bình tĩnh: “Đoạn mi, đích xác là khắc anh em.”
Sắc mặt Khương Hiểu Tiêu tái nhợt.
Lương Tinh từ nãy đến giờ vẫn luôn trầm mặc liền quay sang nhìn cô con gái riêng của chồng bằng ánh mắt khẩn cầu:
“Hiểu Tiêu, từ sau khi dì gả đến đây vẫn luôn đối xử không tệ với con phải không? Dì thật sự rất muốn có một đứa con. Chờ sau khi em trai con sinh ra, dì nhất định sẽ đón con trở về.”
Dương Tam nói: “Tôi còn chưa nói xong.” Cô nhìn về phía Khương Hiểu Tiêu.
“Hẳn là cô đã từng phẫu thuật thẩm mỹ đúng không? Tướng mạo đoạn mi này của cô không giống bẩm sinh mà hình như chỉ mới hình thành sau này.”
Nên mới nói người trẻ tuổi bây giờ, không có việc gì sao lại phẫu thuật thẩm mỹ loạn cả lên như vậy?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo