Hiện tại Trì Hà là từ khóa được vạn người chú ý, chưa bao giờ lọt khỏi top hot search, hơn nữa còn là mỗi ngày đổi một phương thức nổi tiếng khác nhau, dù là thiên vương thiên hậu tổ chức concert cũng không hot được như vậy, không cách nào khiến mọi người dời mắt.

Lúc đầu, bởi vì Trì Hà xuất hiện mưa lớn liên tiếp mấy ngày liền, nhân dân cả nước đều không nhịn được cầu phúc cho khu vực này, nhưng sau đó những chuyện xảy ra ở Trì Hà liền giống như ngựa hoang thoát cương, hoàn toàn khiến người ta không thể đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

“Bức tường trong suốt này là sản phẩm công nghệ cao à? Hay là do quỷ thần ban tặng?”

“Hiếm khi nhìn thấy hình ảnh chật vật của Từ Xuân Thâm, ông bà cô bác anh chị đi qua chớ nên bỏ lỡ.”

“Cùng nhau chống lũ hai ba ngày nhưng lại không biết đồng bạn là yêu tinh.”

“Người và yêu quái chung sống hài hòa, phù hợp với yêu cầu của phát triển khoa học. Mặc kệ là gấu tinh hay chuột tinh, chỉ cần có thể chống lũ thì đều là yêu quái tốt. Mọi người chớ nên phân biệt đối xử.”

“Một đêm hoa lê nở rộ, rốt cuộc Trì Hà là nơi nào lại được trời cao sủng hạnh đến thế.”

Quá nhiều tin tức bát quái khiến quần chúng ăn dưa tạm thời không thể đáp ứng, cảm giác như chỉ trong nháy mắt mà bọn họ đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện. Điều này cũng khiến rất nhiều người làm truyền thông chen chúc đến Trì Hà, không ít các minh tinh cũng muốn nhân cơ hội này cọ nhiệt. Bất quá đôi mắt của người dân sáng như tuyết, chân chính khiến bọn họ tin phục chỉ có hai đại minh tinh tuyến đầu là Từ Xuân Thâm và Tô Tiểu Mỹ tham gia chống lũ từ những ngày đầu tiên.

Trước khi hai người họ đến Trì Hà, có một số người cười nhạo bọn họ không biết tự lượng sức mình, bây giờ thì cả đám người đó đều hối hận đến xanh ruột.

Bất quá được hoan nghênh nhất lại không phải là Từ đại thần cùng Tô tiểu muội, mà chính là những yêu quái cực kỳ nổi bật kia.

Đặc biệt là cá voi tinh Lão Bạch, thậm chí còn có người tổ chức họp fans chạy đến thăm hắn, tặng hắn vài xe cá. Đài truyền hình địa phương cũng trực tiếp đến phỏng vấn những ngôi sao mới nổi này, nội dung phỏng vấn được phát sóng trực tiếp.

Cô phóng viên xinh đẹp đưa microphone cho Lão Bạch, hỏi: “Điều gì khiến anh rời khỏi đại dương bao la chạy đến sinh sống ở nhân gian?”

Lão Bạch gãi gãi đầu, nói: “Bởi vì mỗi lần tranh đoạt thức ăn tôi đều kém hơn những con cá voi khác, thường xuyên bị đói bụng nên tôi liền đến nhân gian… dọn gạch.”

Các fan nghe xong quả thật đau lòng muốn chết: “Lão Bạch đừng khóc, chúng tôi sẽ nuôi anh! Mỗi ngày đều sẽ gửi cá đến cho anh! Anh thích ăn cá gì, chúng tôi đều có thể mua mua mua cho anh.” So với những minh tinh khác lúc nào cũng chỉ muốn hàng hiệu, Lão Bạch nhà bọn họ quả thật rất thanh lưu.

Thanh thế của đoàn fans này cũng vô cùng lớn mạnh.

Lão Bạch xua xua tay, nói: “Không cần, tôi có sức lực, tôi có thể tự nuôi sống bản thân.”

Mặc dù hắn đã nói vậy, nhưng vẫn có thổ hào lén lút nghĩ cách tìm hợp đồng làm đại diện phát ngôn hải sản cho Lão Bạch. Cá voi tinh! Cực kỳ sống động! Còn có người đại diện nào tốt hơn thế không?

Nữ phóng viên xinh đẹp này cũng phỏng vấn gấu đen tinh và những yêu quái khác, cuối cùng cũng hỏi đến một vấn đề thực tế nhất.

“Bây giờ thân phận của mọi người đã bại lộ, việc này có ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của mọi người hay không?”

Gấu đen tinh hăng say nhất, khoe khoang nói: “Còn có vài công ty chuyển nhà đã liên hệ với tôi, nói là muốn thuê tôi, dù sao tôi cũng rất khỏe.”

“Còn có mấy người bạn tặng tôi không ít mật ong.” Hắn liếm mép, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn.

“Đương nhiên, cũng có một ít người không dám chơi với tôi. Tôi cũng có thể lý giải được điều này, không trách bọn họ. Thật ra những yêu quái đến nhân gian sinh sống như chúng tôi đều đã ký hợp đồng, không được vi phạm pháp lệnh, làm xằng làm bậy.”

Gấu đen chỉ vào lão chuột, nói: “Giống như hắn ta có một người họ hàng xa, sau khi đến nhân gian không bỏ được tật xấu ăn trộm ăn cắp, kết quả bị sét đánh đến mấy trăm năm cũng không thở nổi.”

Gấu Đen cùng Lão Chuột đều là bạn bè lâu năm, nhân loại có thể khoan dung đối với những loài động vật khác, nhưng đối với Lão Chuột và vài loài động vật khác thì không nhiệt tình lắm. Nên Gấu Đen muốn mượn cơ hội phát sóng trực tiếp này giúp đỡ bạn bè một phen.

Thật ra chuột tinh cũng chẳng để ý đến suy nghĩ của người khác, bởi vì khứu giác của hắn nhanh nhạy nên hiện đang làm việc cho chính phủ, ăn cơm nhà nước. Sau khi bản tin được phát sóng lại nhấc lên làn sóng thảo luận sôi nổi. Đối với sự xuất hiện của những yêu quái này, có người tin “không phải tộc ta, tất có dị tâm”, cũng có người cảm thấy nên cho bọn họ một cơ hội, không nên kỳ thị người khác, cũng có rất nhiều người đứng ở phe trung lập.

Những quan điểm bất đồng va chạm nhau khiến đề tài tranh luận ngày càng nóng. Những người làm truyền thông giống như cá mập ngửi được mùi máu, chen chúc nhau tiến lên, trong khoảng thời gian ngắn đủ loại tin tức bay đầy trời, trên các diễn đàn thì cãi nhau đến ngươi chết ta sống.

Mặc kệ mọi chuyện như thế nào, yêu quái cũng đã mượn cơ hội lần này xuất hiện trước mắt mọi người, bắt đầu bước đi đầu tiên.

Dương Tam cũng lười quản mấy cuộc đấu khẩu trên mạng, dù sao trên địa bàn của cô thì đám yêu quái đó phải tuân thủ quy định do chính cô đặt ra. Lúc trước, khi ngăn cản trận tai họa này, Thiên Đạo giáng xuống một ít Công Đức chi khí, Dương Tam giữ lại một phần lớn cho bản thân, phần còn lại chia cho những yêu quái khác, dù sao bọn họ cũng có công lao. Đối với yêu quái mà nói, Công Đức chi khí có thể giảm bớt uy thế của thiên kiếp, là thứ tốt khó cầu, cũng chỉ có nhân tài không sợ Thiên kiếp như Dương Tam mới dùng Công Đức chi khí để nấu ăn.

Cô nhìn những bông hoa lê kia, vấn đề duy nhất khiến cô thắc mắc là không biết bao giờ nó mới kết quả.

Cô không nghĩ đến thiên phú của Từ Xuân Thâm cũng có thể sử dụng như vậy, thật quá tiện lợi.

Dương Tam nhớ đến cửa động phủ trụi lủi của cô, liền kéo Từ Xuân Thâm qua đó. Dù cô có thế nào cũng không thể keo kiệt trên chính địa bàn của mình! Cô thiết kế một trận pháp xung quanh huyệt động, những nhân loại và yêu quái khác không thể tiến vào bên trong.

Từ Xuân Thâm hỏi cô: “Cô muốn trồng cây gì?”

Yêu cầu của Dương Tam chỉ có một điều duy nhất: “Ăn ngon là được!”

1.03979 sec| 2399.906 kb