Dương Tam đối xử với người một nhà khá tốt, lập tức đưa cho cô ấy mấy bình đan dược chữa thương.
Sau khi Thắng Cá ăn đan dược vào, sắc mặt vốn tái nhợt đã có thêm vài tia huyết sắc.
Dương Tam vừa lòng nói: “Nếu cô không có tên thì để tôi giúp cô đặt một cái tên. Từ nay về sau, cô sẽ tên là Tiểu Vũ!” Vừa nghe liền biết đây chính là tiểu đệ của cô.
Khóe miệng Doãn Văn Giác run run: Lão đại nhà cậu ta có chấp niệm với chữ “Tiểu” à? Mấy cái tiểu đệ khác cũng có tên lót là “Tiểu”. Nghĩ đến điều này biểu tình của cậu ta liền trở nên rối rắm, có phải cậu ta cũng nên phối hợp sửa tên giống các sư huynh sư tỷ khác hay không? Tỷ như Doãn Tiểu Giác? Hay là Doãn Tiểu Văn?
Dương Tam đang định nói chuyện, chợt cảm giác được bức tường không khí mà cô thiết lập tựa hồ phải chịu một gánh nặng bất kham, trực tiếp vỡ nát.
Cô ngây người trong giây lát, lập tức trở lại Trì Hà.
Mặc dù mưa đã ngừng rơi, nhưng mực nước đã sớm dâng cao vượt qua bờ đê, bị bức tường không khí chắn lại. Khi bức tường ấy tan vỡ, bọt sóng mãnh liệt trực tiếp vọt qua đã bị những bao cát được chuẩn bị sẵn từ trước ngăn lại. Một ít nước trực tiếp thẩm thấu vào bao cát, tràn vào bờ.
Không ai biết được những bao cát này có thể ngăn cản được bao lâu.
Quân nhân sắp xếp để người rút lui một cách trật tự, sau đó tiến hành công tác cứu trợ thiên tai.
Người đàn ông trắng trẻo mập mạp nhìn một màn này, hít sâu một hơi, giây tiếp theo, thân thể hắn xuất hiện giữa dòng Trì Hà, sau đó biến thành một con cá voi khổng lồ. Hắn mở miệng, hút nước vào bụng. Thân thể cao lớn nổi giữa không trung, không ngừng hút nước. Một hơi này trực tiếp khiến mực nước giảm xuống.
Mấy yêu quái khác thấy thế liền nghiến răng nghiến lợi: “Lão Bạch cư nhiên lại chạy đi một mình, mọi người có thể nhịn được sao?”
“Không thể nhịn! Không thể để một mình hắn đoạt hết nổi bật!”
“Không sai, đúng là không biết xấu hổ, cư nhiên bỏ lại chúng ta rồi một mình đoạt hết nổi bật, còn muốn làm bạn bè nữa hay không?”
Gấu đen rống lên một tiếng, khôi phục thân thể khổng lồ, một bằng một trăm người, trực tiếp ném bao cát qua, hỗ trợ củng cố phòng tuyến.
Lão chuột tinh bơi xuống đáy sông, ném bùn trong nước lên bờ, không chỉ có hắn, hắn còn triệu hồi một đám chuột nhắt đến hỗ trợ đào bùn. Không cẩn thận khiến bùn dính đầy mặt liền lắc lắc đầu vài cái rồi tiếp tục công việc.
Cũng may mà có nước sông che lấp số chuột này, nếu không những người sợ mật độ dày đặc nhìn thấy chắc chắn sẽ ngất xỉu.
Hồ ly tinh đặc biệt ủy khuất, cô ấy không thể đào bùn, cũng không thể hút nước sông, kết quả chỉ có mình cô ấy không thế chiếm nổi bật. Tô Tiểu Mỹ vỗ vỗ bả vai cô ấy, nói:
“Chờ sau khi trận hồng thủy này kết thúc, cô có thể dựa vào gương mặt cùng tôi kêu gọi mọi người quyên tiền trồng cây.”
Lúc này hồ ly tinh mới nở nụ cười, sau trận lũ chính là thời điểm để cố ấy thể hiện.
Những nhân loại khác ngơ ngác nhìn đám yêu quái này hiện nguyên hình, trong khoảng thời gian ngắn có chút không kịp thích ứng.
“Không phải sau khi kiến quốc đến bây giờ không có yêu tinh hay sao?”
“Căn bản là không có pháp luật nào quy định như vậy cả, đó chỉ là lời đồn mà thôi! Còn nữa, không phải bọn họ thành tinh trước đó là được rồi sao!”
“Mẹ kiếp, lão Bạch cư nhiên lại là cá voi tinh, giấu cũng kỹ quá đấy.”
“Không nghĩ đến tôi còn thể cùng yêu quái chống lũ, trải nghiệm này thật sự quá ly kỳ.”
“Nên mới nói yêu quái và người cũng giống nhau, có tốt có xấu, không thể quơ đũa cả nắm, đây còn không phải là yêu tốt hay sao?”
Trong mắt mọi người, hai ngày nay những yêu quái này đều rất nỗ lực, không khỏi thêm vài phần xúc động, vì thế bọn họ lại càng thêm tích cực, tốt xấu gì cũng không thể đánh mất thể diện của nhân loại a.
Lúc Dương Tam xuất hiện liền nhìn thấy khung cảnh yêu quái và nhân loại đang cùng nhau chống lũ. Cô khẽ mỉm cười, dùng tay áo Càn Khôn thu nước sông vào. Cô cũng không định hiện thân trước mặt mọi người, để những yêu quái này nhận lấy công lao cũng tốt, ít nhất có thể giúp tình cảnh của bọn họ ở nhân gian tốt hơn một chút.
Mắt khác, các yêu quái nhìn thấy nước rút đi nhanh chóng liền hiểu rõ trong lòng: Là tay áo Càn Khôn trứ danh, bọn họ đều đã từng nghe qua!
Mặt trời lộ rõ sau những đám mây, ánh sáng chiếu rọi khắp muôn nơi, gieo xuống sự ấm áp và hy vọng.
Mực nước giảm, hồng thủy rút đi.
Dương Tam đổ phần nước trong tay áo vào Đông Hải, một lần nữa quay về bờ.
Ống quần của Từ Xuân Thâm toàn là bùn đất, quần áo đã bẩn đến mức không thể nhìn, nhưng anh lại không hề quan tâm. Thời điểm nước tràn vào bờ đê, tuy rằng anh có thể sử dụng pháp thuật để ngăn trở, nhưng khi nhìn thấy nhóm yêu quái kia hành động, anh liền từ bỏ, để lại sân khấu cho bọn họ thể hiện. Huống chi, anh biết Dương Tam nhất định sẽ ra tay.
Nhân loại và yêu quái cần có một cơ hội để dung hợp với nhau.
Dương Tam đứng bên cạnh anh, lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh, tiếng chụp ảnh không ngừng vang lên. Hiếm khi được nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Từ Xuân Thâm, phải chụp vài bức ảnh lưu lại lịch sử đen tối của anh mới được.
Từ Xuân Thâm cũng không để bụng, hỏi: “Cô thích ăn loại quả nào?”
Dương Tam chém đinh chặt sắt nói: “Quả bàn đào và nhân sâm!” Đó là những thứ cô yêu thích nhất! Nhắc đến thôi là đã thèm chảy nước miếng.
Từ Xuân Thâm trầm mặc một chút, nói: “Cây ăn quả ở nhân gian.” Hai loại quả kia quá khó khăn, trước mắt không có cách nào thực hiện được.
Dương Tam suy nghĩ một chút, nói: “Vậy thì quả lê.” Cô rất thích món canh lê hầm nấm tuyết với đu đủ.
Ngày hôm sau Dương Tam liền hiểu rõ ý tứ của Từ Xuân Thâm.
Từ thượng du đến hạ du Trì Hạ, hai bên bờ trồng đầy cây lê, cánh hoa trắng muốt như tuyết vậy, thật đúng với câu “Ngàn thụ vạn hoa lê khai”.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo