Biểu tình đắc ý kia khiến người đối diện bất giác cảm thấy ngứa ngáy.
Thời Văn bị thiên lôi đánh đến mức thần hồn bất ổn, suýt chút nữa hồn phi phách tán. Cô ta cho rằng Dương Tam cũng chỉ là một thần côn bình thường, nếu cô ta tu luyện thêm một đoạn thời gian nữa, còn tích góp được không ít công đức, dù thực lực thua kém hơn Dương Tam nhưng cũng sẽ không chênh lệch quá nhiều. Nhưng đạo thiên lôi này đã trực tiếp đánh tan hy vọng của cô ta.
Dù là thủ đoạn triệu hoán thiên lôi của đối phương hay bản lĩnh xuất quỷ nhập thần, cô ta vẫn còn kém xa.
Tay cô ta nắm chặt thành quyền, bởi vì dùng sức nên thịt thối rơi xuống đất ngày càng nhiều. Loại đan dược kia chỉ có hiệu quả trong vòng một canh giờ, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì cô ta không thể đoạt thân xác của ai nửa? Chỉ sợ sau này sẽ bị hồn phi phách tán.
Cô ta chỉ vào Thắng Cá, nói: “Dương thiên sư, người phía sau cô đang che chở cho yêu tinh gây ra trận thiên tai lần này, chẳng lẽ cô muốn giúp cô ta hay sao?”
Dương Tam nhàn nhạt nói: “Không phiền cô lo lắng, Thắng Cá chân chính gây ra chuyện ác đã bị tôi xử lý. Trước kia cô muốn đoạt công lao của tôi, lại còn có ý đồ truyền đạo trên địa bàn của tôi. Bây giờ còn muốn gây bất lợi cho tiểu đệ của tôi, ba món nợ này, tôi nên đòi lại thế nào đây.”
Doãn Văn Giác lập tức lên tiếng cáo trạng: “Không sai, lão đại, vừa rồi bọn họ thật sự rất hung dữ, khiến nội tâm bé bỏng của tôi đã phải chịu đả kích vô cùng nghiêm trọng!”
Dương Tam có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Doãn Văn Giác một cái: Không khí tốt đẹp như vậy lại bị cậu ta phá hỏng.
Nghe cách nói chuyện của Dương Tam, Thời Văn liền biết hôm nay khó tránh được một kiếp, trong lòng cô ta vô cùng hoảng loạn.
Cô ta dùng ý niệm nói chuyện với quỷ vô diện: “Quỷ vô diện, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Cô ta có ý định dùng những con quỷ khác để thu hút sự chú ý của Dương Tam, sau đó sẽ nhân cơ hội trốn thoát. Sau này tuy tiện đoạt xá chiếm lấy một khối thân thể khác cũng được.
Giọng nói của quỷ vô diện vang lên bên tai cô ta, âm thanh bình tĩnh khiến cảm xúc khủng hoảng trong lòng cô ta dần ổn định lại:
“Đại nhân chớ hoảng sợ, tôi có một biện pháp rất tốt.”
Thời Văn vui vẻ trong lòng, giây tiếp theo, cô ta chợt cảm thấy trên người đau xót, nửa người cô đang bị quỷ vô diện cắn phá, đau đến mức nói không nên lời, ý thức bắt đầu mơ hồ.
“Ngươi…”
Gương mặt phẳng như tờ giấy trắng của quỷ vô diện xuất hiện cái miệng to như chậu máu, từng ngụm từng ngụm cắn xé Thời Văn, cánh tay phải của Thời Văn vẫn còn ở trong miệng hắn.
“Ăn ngươi, chúng ta sẽ thành một thể. Chỉ cần ta chạy thoát thì cũng xem như là ngươi đã chạy thoát.”
Thời Văn trừng to mắt, đồng tử dần dần giãn ra.
Chỉ trong giây lát quỷ vô diện liền cắt nuốt Thời Văn và mấy tiểu quỷ xung quanh, chuẩn bị rời đi. Tên tuổi của Dương Tam như sấm bên tai, nếu còn lưu lại chính là tự dâng đồ ăn đến miệng người ta. May mà hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, trước đó đã chuẩn bị pháp khí có thể xuyên qua không gian.
Hắn hướng về phía Dương Tam lộ ra nụ cười, bởi vì không có mắt mũi, chỉ có khuôn miệng nên trông có vẻ dữ tợn.
Giây tiếp theo, nụ cười của hắn liền cứng lại. Tại sao hắn vẫn còn ở nơi này?
Vì sao? Vì sao hắn ta không thể rời đi? Pháp khí chủ nhân cho hắn, rõ ràng chỉ cần nháy mắt là có thể rời đi. Dương Tam lắc đầu, dùng ánh mắt nhìn hắn như đang nhìn một kẻ ngu xuẩn:
“Nếu tôi để một tên tiểu lâu la chạy thoát thì chẳng phải sẽ rất mất mặt hay sao?”
Lúc đến đây cô đã sớm thiết lập kết giới, muốn thoát khỏi nơi này thì phải xem cô có bằng lòng không đã.
Dương Tam giơ ống tay áo lên, thu quỷ vô diện vào bên trong. Cô vốn cho rằng quỷ vô diện này là thủ hạ của Thời Văn, hiện tại xem ra Thời Văn cũng chỉ là quân cờ trong tay bọn chúng, phía sau màn vẫn còn có một độc thủ khác. Vậy thì trước tiên cứ giữ lại đã, sau này sẽ chậm rãi tra tấn.
Thời Văn hao hết tâm tư, cuối cùng lại trở thành thức ăn trong miệng kẻ khác, đúng là thông minh quá lại bị thông minh hại, cuối cùng phải trả giá bằng cả sinh mệnh. Cả thế xác và linh hồn cô ta đều đã bị quỷ vô diện ăn sạch, không còn sót lại chút gì.
Doãn Văn Giác ở bên cạnh như đội trưởng đội cổ động: “Lão đại uy vũ!!!” Sức mạnh nịnh hót kia quả thật không thể nhìn thấy bằng mắt thường, cậu ta dùng giọng điệu khoe khoang nói:
“Lão đại, tôi nhặt được một mỹ nhân ngư, là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết đấy. Đúng rồi, gọi là giao nhân nghe tương đối có văn hoá hơn đúng không?”
Dương Tam nói: “Đó là Thắng Cá, không phải Nhân Ngư. Thắng Cá còn quý giá hơn Nhân Ngư.”
Doãn Văn Giác nói: “Cá bạc? Cá bạc chiên?”
Dương Tam cạn lời, lười giải thích với cậu ta, ánh mắt cô nhìn thẳng vào Thắng Cá đang lo lắng bất an. Hơi thở trên người Thắng Cá này rất sạch sẽ, có thể thấy được ngày thường chủ yếu ăn chay. Nếu vậy thì cô không thể thay trời hành đạo!
Thắng Cá hơi hé miệng, lắp bắp nói: “Tôi… tháng trước tôi vừa tỉnh lại, thật sự không làm ra những chuyện hại người, trận hồng thủy này cũng không phải là do tôi gây ra.”
Thái độ của Dương Tam bình tĩnh: “Tôi biết.”
Cô hỏi: “Tiếp theo cô có tính toán gì không?”
Thắng Cá có chút mờ mịt: “Tôi cũng không biết. Hay là tôi lại tiếp tục ngủ say?” Cô ấy biết nếu bản thân còn tồn tại thì sẽ mang đến tai họa.
Trong lòng Dương Tam chợt động, hỏi Doãn Văn Giác: “Chi phí tạo mưa nhân tạo hiện tại là bao nhiêu?”
Doãn Văn Giác nói: “Mưa nhân tạo yêu cầu phải có bệ bắn và vòi phun, sử dụng trong thành phố thì ít nhất phải mấy chục vạn.” Cậu ta cũng không mấy hiểu biết về vấn đề này.
Dương Tam sờ sờ cằm, cảm thấy việc này rất có tiền đồ. Cô tiếp tục hỏi: “Nếu tạo mưa ở sa mạc, chi phí hẳn là rất cao đúng không?”
Doãn Văn Giác gật đầu.
Dương Tam tiếp tục nói: “Nếu muốn tạo một trận mưa, anh nói bọn họ có nguyện ý bỏ ra hai mươi vạn không?”
Doãn Văn Giác không cần suy nghĩ liền nói ngay: “Hai mươi vạn đã có thể mua được một trận mưa ở sa mạc là quá tiện nghi rồi.”
Ánh mắt hiền hòa của Dương Tam nhìn về phía Thắng Cá kia: “Cô có nguyện ý đi theo tôi không?”
Chỉ cần một trận mưa đã kiếm được hai mươi vạn, vậy chỉ trong vòng một năm, tại một khu vực đã có thể kiếm được mấy trăm vạn, số tiền rất lớn đấy. Một yêu quái biết kiếm tiền như vậy đương nhiên là phải thu về làm tiểu đệ!
Tuy rằng Thắng Cá không biết thân phận của Dương Tam, nhưng lại có thể cảm nhận được khí thế của một đại yêu trên người đối phương, nào không rõ đây là một cái đùi vàng cơ chứ, thế là cô ấy gật đầu đồng ý ngay lập tức:
“Đây là vinh hạnh của tôi.”
Dương Tam tươi cười rạng rỡ, lúc này Thắng ở trong mắt cô chính là tiền.
Dưới sự chứng kiến của Thiên Đạo, hai cô liền kết hạ khế ước. Thắng Cá thề không phản bội, vì cô mà cống hiến hết sức lực, Dương Tam cũng hứa hẹn sẽ che chở bảo vệ cô ấy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo