Không chỉ Thời Văn ngây người, dân chúng cũng trở nên ngây dại, bọn họ bái lạy được một nửa thì nhận ra vị thần kia đã bị ăn mất.

Trong đó có một người bừng tỉnh:”Kia khẳng định là giả! Ông trời không thể chấp nhận nên mới ra tay trừng phạt!”

“Suýt chút nữa là bị lừa rồi!”

Bọn họ hùng hùng hổ hổ bò dậy từ trên mặt đất, phí công bọn họ còn quỳ bái lạy một hồi.

Thời Văn trực tiếp nôn ra một ngụm máu tươi, tượng thần kia tương ứng với phân thân của cô ta, sau khi phân thân bị ăn mất thì cô ta cũng sẽ chịu phản phệ, tu vi thụt lùi không ít. Nếu không phải cô ta nhanh chóng quyết định đoạn tuyệt quan hệ với tượng thần, chỉ sợ đã sớm hồn phi phách tán. Càng quan trọng hơn là tín ngưỡng suy giảm đột ngột khiến thương thế của cô ta ngày càng nghiêm trọng hơn.

Cô ta che ngực lại, cơ hồ đứng còn không vững, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào tường để chống đỡ.

Ánh mắt cô ta tràn đầy thù hận: Rốt cuộc là ai! Vì cái gì nhất quyết phải đối nghịch với cô ta?

Thẳng đến lúc này cô ta vẫn không cho rằng bản thân đã làm sai chuyện gì.

Chợt cô ta ngửi được một mùi hôi thối xộc lên, giống hệt như mùi của thi thể đã chết một tháng. Thời Văn trừng to đôi mắt, lại phát hiện cánh tay cô ta đang hư thối với tốc độ nhanh chóng, lộ ra xương trắng.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Không chỉ có tay mà thân thể, phần cổ và mặt của cô ta đều bắt đầu hư thối. Sau khi bị trọng thương, rốt cuộc thân thể của cô ta cũng không thể chịu được sự ăn mòn của tín ngưỡng, lập tức trở nên hư thối.

Quỷ vô diện xuất hiện trước mặt cô ta: “Đại nhân không có việc gì chứ?”

Thời Văn liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng, sử dụng ảo thuật, tránh để những người qua đường nhìn thấy bộ dáng của cô ta. Có lẽ là bởi vì phần mũi cũng đã bắt đầu bị phân hủy nên cô ta không thể ngửi thấy mùi hôi thối trên người.

Quỷ vô diện nói: “Đám quỷ thắt cổ cuối cùng cũng tìm ra được một Thắng Cá đang bị thương, không bằng đại nhân nắm lấy cơ hội này, trực tiếp tiến hành đoạt xá.”

Thời Văn cười khổ nói: “Tình huống của tôi như thế này thì còn có thể làm gì?” Cô ta bắt đầu hối hận, hối hận lúc trước bản thân chỉ mãi mê tu hành khiến thể xác trở nên yếu ớt. Không, là lỗi của nữ quỷ kia, nếu nữ quỷ kia thật lòng muốn tốt cho cô ta thì nên nói cho cô ta biết biện pháp giúp thân thể cường đại lên mà không phải đứng nhìn cô ta tự tìm đường chết.

Quỷ vô diện nói: “Chỗ tôi có một viên đan dược, sau khi uống vào có thể khôi phục thực lực đỉnh kỳ trong vòng một canh giờ, nhưng cả ngày tiếp theo sẽ cực kỳ suy yếu.”

Thời Văn hít sâu một hơi, nói: “Cho tôi đi, một canh giờ là đủ rồi.”

Đến lúc đó cô ta đã thành công chiếm đoạt thân thể của Thắng Cá bị thương kia, không cần dùng đến thân thể này nữa.

“Mưa đã tạnh.”

Vẻ mặt Doãn Văn Giác kinh hỷ, chắc là lái xe khoảng hai giờ nữa cậu ta sẽ đến nơi.

Cậu ta nhìn sang mỹ nhân ngư bên cạnh, cảm thấy vận khí của cô ấy thật đúng là không tồi.

Sau khi mỹ nhân ngư tỉnh lại, nghỉ ngơi trong chốc lát liền dần khôi phục thể lực, cô ấy nhìn về phía Doãn Văn Giác, nhíu mày hỏi:

“Anh là ai?”

Oa a! Người đâu lớn lên không chỉ xinh đẹp mà giọng nói cũng rất dễ nghe.

Doãn Văn Giác ho khan một tiếng, nỗ lực nở nụ cười mà cậu ta cho là soái khí nhất: “Tôi là Doãn Văn Giác, ân nhân cứu mạng của cô. Cô có thể lấy thân báo đáp gì đó, ví dụ như rơi vài giọt nước mắt cho tôi.”

Trong truyền thuyết chẳng phải đã nói nước mắt mỹ nhân ngư chính là trân châu hay sao?

Thắng Cá giật mình, nói: “Nhưng, bản thân tôi không thích hợp để rơi nước mắt.”

Sự tồn tại của cô ấy, trừ phi là khắc chế năng lực thiên phú, nếu không rất dễ dàng mang đến hồng thủy. Nếu khóc một một lần thì càng nghiêm trọng hơn. Bởi vì nguyên nhân này nên Thắng Cá vẫn luôn lựa chọn ngủ say, mãi đến không lâu trước đây mới bị đánh thức. Cô ấy không muốn bị lợi dụng để mang đến tai họa cho nhân gian, mất không ít sức lực mới có thể thoát ra khỏi nơi đó.

Doãn Văn Giác vốn dĩ là người thương hương tiếc ngọc, nghe thấy lời này cũng ép buộc, xua tay nói: “Vậy thì chờ đến lúc cô muốn rơi nước mắt thì tính sau.”

Đến lúc đó có thể lấy nước mắt của mỹ nhân ngư làm trang sức cho mẹ.

Hắn vừa tưởng tượng đến cảnh tượng kia vừa vui vẻ tiếp tục lái xe.

Phanh một tiếng, xe của Doãn Văn Giác dường như đụng phải thứ gì đó, khiến cậu ta phải phanh xe khẩn cấp.

Doãn Văn Giác vén tay áo lên: “Bắt nạt tôi là thằng ngốc sao? Cư nhiên muốn kiếm cớ ăn vạ lần thứ hai à?!!”

Rõ ràng cậu ta vừa thấy được một người đột ngột xuất hiện trước mặt.

Chỉ là khi từ trên xe bước xuống chỉ nhìn thấy một thân ảnh phiêu dạt giữa không trung, Doãn Văn Giác liền ngẩn ngơ.

Như thế nào mà hai lần tìm đến cậu ta ăn vạ đều không phải người? Hẳn là do toàn thân Thời Văn đã hư thối, thậm chí không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu nên Doãn Văn Giác đã tưởng lầm cô ta là quỷ. Bất quá hiện tại cậu ta không còn là người vừa nhìn thấy quỷ sẽ bị dọa sợ đến mức tè ra quần.

Cậu ta bình tĩnh nói: “Ban ngày ban mặt, các ngươi không có việc gì làm lại chạy ra đây làm gì? Chẳng may dọa đến người khác thì làm sao bây giờ?”

Thời Văn ho khan một tiếng, ngữ khí âm lãnh: “Chỉ là muốn mượn Thắng Cá bên cạnh anh dùng một chút mà thôi.”

Doãn Văn Giác lắc đầu, cậu ta là đàn ông, sao có thể vì giữ cái mạng nhỏ mà đẩy con gái nhà người ta ra chịu tội. Càng miễn bàn mấy tên quỷ này, tên này so với tên kia càng xấu xí hơn, đây chính là nhân vật phản diện điển hình.

Thắng Cá lại đi đến bên người cậu ta, nói: “Anh lái xe về trước đi.” Ý là cô ấy muốn một mình đối mặt với chuyện này, không muốn liên lụy đến người khác.

Doãn Văn Giác cự tuyệt: “Sao tôi có thể để cô ở lại đây một mình cơ chứ? Cô yên tâm đi, phía trên tôi còn có người. Đừng sợ!”

Cậu ta đã có lão đại che chở, chẳng lẽ lại sợ mấy tên tiểu quỷ này chắc?

Cậu ta từ trong túi lấy ra một tấm mộc bài, lẩm bẩm gọi tên của lão đại.

Thời Văn tức giận, thịt thối trên người lập tức rơi xuống, lộ ra xương trắng bên trong, âm thanh như bình khí gas bị rò rỉ: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”

Chợt một đạo sấm sét bổ thẳng vào người cô ta.

Dương Tam xuất hiện, thong thả ung dung nói: “Cô đang nói ai đây?” Bởi vì nghe thấy Doãn Văn Giác gọi mình nên cô liền dựa theo khối mộc bài lưu lại trên người cậu ta nhanh chóng tìm tới đây.

Doãn Văn Giác tránh ở sau lưng Dương Tam, tràn ngập cảm giác an toàn, cậu ta ló đầu ra, lắc đầu nói: “Tôi đã nhắc nhở cô rồi, phía trên tôi còn có người!”

1.37878 sec| 2401.727 kb