Tiểu Kim kinh hãi, hỏi: “Vậy lão đại muốn thả hắn để hắn tiếp tục con đường phát triển bền vững? Hay lão đại muốn cho người nuôi dưỡng hắn?”

Dương Tam liếc mắt nhìn nó, ngữ khí đương nhiên: “Tại sao lại phải thả hắn? Nhiều năm như vậy hắn cũng chẳng để lại được vài hậu duệ, vô dụng thế này chi bằng trực tiếp ăn luôn. Chẳng phải vẫn còn có Thắng Cá khác hay sao?”

Cứ ăn trước đã! Nếu không sẽ uổng phí những vất vả mà cô đã trải qua trong thời gian này.

Dương Tam trói chặt Thắng Cá, sau đó ném vào vòng tay không gian, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ chế biến món cá chiên. Những nguyên liệu khác cô gần như đã chuẩn bị đầy đủ.

Sau khi Thắng Cá gây nên tai ương hồng thủy này bị Dương Tam trấn trụ, trời vốn đang mưa to tầm tã đã bắt đầu nhỏ dần, nhìn tình huống này có lẽ chẳng mấy chốc mưa sẽ tạnh hẳn.

Dương Tam không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy xung quanh dường như sáng sủa hẳn lên.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy bầu trời mơ hồ hiện ra một luồng sáng, trong luồng ánh sáng mông lung có thể nhìn thấy bóng dáng một cô gái đang ngồi ngay ngắn, thân ảnh kia dần trở nên rõ ràng, hóa ra là Tiểu Thần Văn Vũ.

Dương Tam nổi giận: Thời Văn cư nhiên dám chạy đến địa bàn của cô để truyền đạo, người không biết còn tưởng là cô ta giải quyết nạn hồng thủy này đấy!

Nghĩ cô là quả hồng mềm dễ nắn bóp à? Không có cửa đâu!!!

Dương Tam cười lạnh một tiếng, trực tiếp một ngụm xử lý tên ngụy thần chạy đến định phổng tay trên của cô, tượng thần lập tức tan biến, số tín ngưỡng còn lại đang tan ra bốn phía. Dương Tam dùng tay áo Càn Khôn thu hồi những tín ngưỡng này lại, đúng lúc có thể sử dụng làm gia vị chế biến món cá chiên.

“Vẫn chưa tìm được sao?” Thời Văn hỏi mấy con quỷ bên cạnh cô ta. Lần này cô ta đã mang theo tất cả những con quỷ thực lực cường đại nhất, để bọn chúng hỗ trợ cô tìm Thắng Cá.

Cô ta chau mày: “Chẳng lẽ người nọ đã lừa chúng ta?”

Khoảng thời gian trước có một người đàn ông vô cùng tuấn mỹ nói muốn hợp tác với Thời Văn, đối phương nguyện ý cung cấp cho cô ta tin tức liên quan đến Thắng Cá. Đổi lại những tín ngưỡng mà cô ta thu được sẽ phải chia cho đối phương một nửa. Nếu có thể thành công bắt được Thắng Cá, cô ta không chỉ có thể đổi được một thân thể mới mà còn có thể nương theo việc này để tiến hành truyền đạo, gia tăng tín ngưỡng, có thể nói là một công đôi việc, do đó Thời Văn mới tích cực như vậy.

Quỷ thắt cổ nhét lưỡi thật dài của nó vào miệng, nói: “Ngay từ đầu tôi còn có thể cảm ứng được đối phương, chỉ là đến một nửa liền không thể cảm ứng, giống như đã bị che lấp mất.”

Thời Văn oán hận nói: “Các người tiếp tục tìm kiếm, tôi cũng không tin một con Thắng Cá bị thương lại có thể chạy trốn được.”

Cô ta để tất cả thủ hạ đi tìm Thắng Cá, chỉ để lại bên cạnh quỷ vô diện mà cô ta tín nhiệm nhất. Trong số những con quỷ mà cô ta sở hữu, quỷ vô diện có thực lực mạnh nhất.

Lúc trước Thời Văn đã giúp hắn báo thù, hơn nữa còn an bài mọi chuyện cho hậu duệ của hắn, nên quỷ vô diện này phá lệ trung thành với cô ta, giúp cô ta xử lý không ít phiền toái.

Sau khi phân phó, Thời Văn liền trở về bờ đê.

Cô ta nhìn thấy Từ Xuân Thâm đang dầm mưa hỗ trợ mọi người, trong lòng vừa động liền cầm lấy một chai nước khoáng được đặt dưới mái đình bên cạnh, chuẩn bị đưa cho anh.

Từ Xuân Thâm vẫn luôn là thần tượng của cô ta, chỉ là khoảng cách giữa hai người bọn họ quá lớn, giống như người của hai thế giới khác nhau, nên cô ta chưa từng dám mơ ước xa vời.

Nhưng bây giờ đã khác. Với thân phận hiện tại

của cô ta thì ngược lại Từ Xuân Thâm phải ngước nhìn.

Thời Văn cầm ô tiến về phía trước, đang định đưa chai nước khoáng cho Từ Xuân Thâm, đúng lúc này một chàng trai dáng người mập mạp đã chạy tới, vẻ mặt vui sướng nói: “Cảm ơn! Đúng lúc tôi đang khát nước.”

Làn da của người này rất trắng, hệt như sữa bò vậy. Hắn cầm lấy chai nước khoáng, mở nắp, một chai nước 500ml mà hắn có thể một hơi uống cạn. Sau khi uống hết tựa hồ vẫn chưa đã khát, vẻ mặt chờ mong nhìn Thời Văn.

Biểu cảm trên gương mặt Thời Văn liền cứng lại: Cô ta căn bản không muốn đưa chai nước cho người này.

Cô ta đang muốn quay lại, chợt ý thức được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Mưa to tầm tã đã có xu thế giảm bớt.

Thắng Cá đã bị bắt? Là ai bắt được nó?

Thời Văn cảm thấy tình thế không ổn, trực tiếp chạy vào một góc khuất, lấy tượng gỗ ra ném vào trong không khí. Cô ta vốn muốn bắt lấy Thắng Cá để tạo thanh thế cho bản thân, không nghĩ đến đã có người đi trước cô ta một bước, nếu cô ta vẫn chần chừ không hành động thì sẽ không kịp.

Dân chúng chỉ tin vào những gì bọn họ tận mắt nhìn thấy, đối phương đã ngốc đến mức không tận dụng cơ hội này, vậy thì đừng trách cô ta tiên hạ thủ vi cường. Chờ sau này cô ta trở thành thần minh chân chính, cô ta nhất định sẽ làm thật nhiều việc tốt trợ giúp dân chúng. Quan trọng nhất chính là kết quả, không phải quá trình.

Đúng là phải cảm ơn người tốt không biết tên kia!

Cô ta lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhìn bức tượng gỗ bị ném ra lập tức hóa thành hư vô trong không khí, một đạo kim quang chậm rãi hiện lên. Kim quang chiếu sáng mây đen, mơ hồ hiện ra một thân ảnh bảo tướng trang nghiêm.

“Mau nhìn xem, là Bồ Tát đúng không? Bồ Tát hiển linh rồi!”

“Không, không phải Bồ Tát? Nhìn cách ăn mặc trông có chút giống Đạo giáo? Là vị nữ thần tiên nào của Đạo giáo hay sao?”

“Mặc kệ là ai, dù sao cứ bái lạy trước rồi tính sau.”

Tận mắt nhìn thấy thần tích như vậy khiến người dân hết sức kích động, mọi người đều buông bao cát trong tay xuống, không bận tâm đến mặt đất lầy lội, trực tiếp quỳ xuống, vẻ mặt thành kính dập đầu.

Ở lưu vực Trì Hà, dù là địa phương nào, chỉ cần ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy thần tích này.

Vì thần tích này mà Thời Văn đã mất công chuẩn bị rất nhiều ngày, cô ta cảm nhận được tín ngưỡng đang không ngừng gia tăng liền lộ ra nụ cười vui sướng.

Đúng vậy, thêm nữa đi, cô ta cần rất nhiều tín ngưỡng! Dù chỉ là một nhân loại thì cô ta cũng có thể thành thần.

Chợt, tượng thần trên bầu trời giống như bị thứ gì cắn nuốt, trực tiếp mất đi phần đầu, khí chất đoan trang lập tức bị hủy hoại.

Nụ cười trên gương mặt Thời Văn lập tức cứng lại, chuyện… chuyện này là như thế nào? Là Thiên Cẩu sao?

Đầu tiên là phần đầu, sau đó là thân người.

Trước mặt biết bao nhiêu người, vị thần lúc trước còn dào dạt tiên khí cứ như vậy bị gặm nhấm từng chút một, hóa thành từng chấm ánh sáng nhỏ.

0.68585 sec| 2396.305 kb