Khi Dương Tam nhìn thấy khung cảnh trước mắt liền hiểu rõ mọi chuyện.

Hẳn là tổ tiên của Lương Bằng Vũ đã có người kết hợp với Thắng Cá, lưu lại huyết mạch ở thời đại này. Đến lượt Lương Bằng Vũ, đã xuất hiện một hậu duệ hiếm hoi thừa hưởng huyết mạch của Thắng Cá, thậm chí còn xuất hiện hiện tượng phản tổ.

Không, phải nói là oán khí cường đại tích tụ này không phải của Lương Bằng Vũ.

Chuyện lần này cũng không phải thiên tai, mà là nhân họa. Nhân loại phải trả giá đắt cho sự ngạo mạn của bọn họ.

Dương Tam lạnh lùng nói: “Ngươi phá những nhân loại này ta cũng lười quản, nhưng ngươi không nên động đến địa bàn của ta.”

Nếu đã chạy đến địa bàn của cô mà cô vẫn để yên cho hắn, thì không biết sau này hắn sẽ hỗn láo đến đâu.

Hiển nhiên là Lương Bằng Vũ nghe không vào, hỏi lại: “Nên cô lựa chọn nhân loại đúng không?”

Dương Tam đã bôn ba hai ngày, cảm xúc tức giận dồn nén lâu ngày cần chỗ phát tiết, Lương Bằng Vũ bị những oán khí xung quanh ảnh hưởng nên tự mình đưa ra quyết định, điều này khiến cô nóng nảy đến cực điểm tay nắm chặt thành quyền: “Mau nghe lời!”

Những oán khi kia ngưng kết thành thực thể giống như mũi tên lao ra khỏi dây cung, mang theo khí thế hung ác hướng về phía Dương Tam, dường như muốn cô xé thành từng mảnh nhỏ. Đối với những oán khí này, Dương Tam chính là kẻ phản bội, so với nhân loại thì càng đáng chết hơn.

Oán khí vây quanh Dương Tam, chưa kịp chạm đến người cô đã bị cô bắt lấy.

Dương Tam trực tiếp nuốt vào, chuẩn bị hưởng thụ một bữa đại tiệc sashimi, giây tiếp theo sắc mặt cô biến đổi, trực tiếp phun ra, ngũ quan tinh xảo hung hăng nhăn lại thành đoàn.

Phi phi phi! Thế này cũng quá khó ăn, toàn là mùi cá thối giống như đã để vài tháng, suýt chút nữa hại chết cô, khiến cô ghê tởm như muốn phun ra. Đây là lần đầu tiên Dương Tam ăn phải thứ khó nuốt đến vậy, mặc dù cô đã kịp thời phun ra, nhưng hương vị kia vẫn còn quanh quẩn bên trong khoang miệng. Hương vị món canh Mạnh Bà còn tốt hơn, thứ này thật sự quá khủng bố.

Dương Tam vất vả hai ngày, chẳng những không được nhấm nháp mỹ thực, mà còn bị ám ảnh tâm lý, quá thê thảm!

Cô cực kỳ tức giận, bản thân cô không phải là người lãng phí lương thực, không nhịn được ném qua một đạo Thái Dương Chân Hỏa, lập tức thiêu đốt những oán khí này thành tro tàn.

Sau khi oán khí tan biến, lệ khí trên gương mặt Lương Bằng Vũ liền tiêu tán đi rất nhiều, lại quay trở về dáng vẻ thiên chân đơn thuần như ban đầu.

Nó trực tiếp hôn mê bất tỉnh, qua một hồi lâu mới tỉnh lại sau cơn mê mang. Mực nước trong thôn cũng đã rút đi chút ít.

Tiểu Kim thấy vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đang định đi qua nâng thằng bé dậy, nhưng Dương Tam liền ngăn cản nó, lạnh lùng nhìn Lương Bằng Vũ.

Lương Bằng Vũ xoa xoa hai mắt: “Ôi? Chị gái này đến đây làm gì vậy? Chị đến chơi cùng em sao?”

Nó lộ ra biểu cảm thơ ngây khiến người ta không đành lòng trách móc nặng nề, tựa hồ như đã mất đi ký ức vừa nãy.

Ngữ khí Dương Tam vô cùng lạnh lẽo: “Một lão yêu quái như ngươi, bá chiếm thân thể hậu duệ còn giả vờ ra vẻ đáng yêu, không cảm thấy mất mặt sao?”

Dù oán khí đã tiêu tan nhưng bầu trời vẫn u ám như cũ, Dương Tam liền ý thức được có điểm không đúng, cô liền mở rộng linh thức, rất nhanh liền phát hiện vấn đề trên người Lương Bằng Vũ. Trong cơ thể hắn có một khối linh hồn dị thường, lúc trước đã bị oán khí che lấp.

Vẻ mặt Lương Bằng Vũ đầy vô tội: “Chị gái đang nói cái gì vậy?”

Dương Tam cũng lười làm trò với hắn, lộ ra nụ cười: “Hương vị của những oán khí vừa rồi đúng là buồn nôn, đúng lúc sẽ bắt ông làm cá chiên làm một bữa thật ngon.”

“Cô không sợ thằng bé sẽ chết sao?” Âm thanh già nua xen lẫn chút tàn nhẫn phát ra từ trong miệng Lương Bằng Vũ.

Dương Tam không thể không thừa nhận rằng người bạn nhỏ này thật sự rất xui xẻo, bởi vì huyết mạch thức tỉnh, không chỉ bị Thắng Cá tinh bá chiếm thân thể mà còn bị ảnh hưởng bởi những oán khí của nhân loại. Tuy vậy vẻ mặt cô vẫn lãnh khốc vô tình như cũ:

“Người có thể ăn thịt yêu quái, yêu quái cũng có thể ăn thịt người. Nhìn da thịt thằng bé non mịn như vậy, hương vị chắc hẳn ngon hơn ông. Không biết ông đã nghe qua tên tôi hay chưa, tôi tên là Dương Tam.”

Cô liếm liếm khoé miệng, lộ ra ý cười.

Thắng Cá nghe vậy liền quyết định nhanh chóng đào tẩu, hắn ta vội vàng thoát ra khỏi cơ thể Lương Bằng Vũ, dù sao Lương Bằng Vũ cũng rất vướng tay vướng chân, nếu lúc này mang theo thằng bé chính là trói buộc. Hắn bị người khác đánh thức từ trong bóng tối là vì muốn trả thù lại nhân loại, khôi phục lại địa vị trước kia chứ không phải bị Dương Tam ăn mất. Thân ảnh hắn chạy trốn nhanh như tia chớp, sau đó va đập vào kết giới do Dương Tam tạo ra, lực đạo lớn đến mức khiến hắn suýt hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Dương Tam đi qua, xách tên Thắng Cá này lên, rất tốt, có thức ăn rồi!

Dương Tam hỏi Tiểu Kim: “Cậu có biết Thắng Cá chết như thế nào hay không?”

Tiểu Kim hồi tưởng lại một màn Thắng Cá đâm vào kết giới, lập tức thông minh lên: “Bị đâm chết?”

Dương Tam dùng ánh mắt gỗ mục không thể điêu khắc nhìn Tiểu Kim: “Là bị ăn tươi nuốt sống! Hương vị của Thắng Cá thật sự không tồi! Thịt cá tươi mới, lại không có xương.”

Tiểu Kim cảm thấy suy nghĩ của lão đại thật sự rất khó đoán. Nó vô cùng hoài nghi số lượng Thắng Cá bây giờ suy giảm nghiêm trọng như vậy có phải là do lão đại nhà nó hay không. Thắng cá kia rõ ràng đã tìm nhầm đối tượng báo thù.

Dương Tam không biết suy nghĩ của nó, sâu kín nói: “Năm đó tôi chỉ thả đi vài con Thắng Cá nhỏ, trông cậy bọn chúng có thể sinh thêm con cháu, kết quả bọn chúng làm ngược lại, trực tiếp khiến cả tộc bị diệt sạch.”

Dương Tam đúng là hận rèn sắt không thành thép.

1.41816 sec| 2392.289 kb