Ngây thơ nhưng tàn nhẫn - đây là ấn tượng của Tiểu Kim về đứa bé.

Tiểu Kim hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng nói không nghe ra điểm dị thường: “Vậy những nhân loại kia phải làm sao bây giờ?”

Đứa bé trai cười rộ lên trông vô cùng ngoan ngoãn, người lớn thích nhất là những đứa trẻ như vậy, khiến mọi người chỉ muốn xoa đầu nó. Chỉ là lời nói phát ra từ miệng nó đều là hàn ý:

“Vì cái gì tôi phải quan tâm đến nhân loại cơ chứ, bọn họ cũng không phải đồng loại của tôi.”

Nó rũ mí mắt, hàng lông mi dày như cánh quạt, toát lên sự đơn thuần vô tội: “Nếu nhân loại chết hết, cá sẽ không bị ăn nữa.”

Tiểu Kim hơi hơi hé miệng, nói: “Cũng không chỉ nhân loại mới ăn cá.”

Đứa bé liền nói: “Nhưng chính nhân loại khiến một vài loài cá bị tuyệt chủng.”

Tiểu Kim không hé răng, nó cảm thấy Thắng Cá này cũng thật là, có thể ăn sạch một chủng tộc cũng đâu chỉ có nhân loại mà còn có lão đại nhà hắn. Bất quá, mặc dù Dương Tam ăn nhiều nhưng cũng không trực tiếp ăn đến mức khiến người ta diệt tộc.

Đứa bé thấy Tiểu Kim không nói chuyện liền nở nụ cười xán lạn: “Anh cũng cảm thấy tôi nói rất

có lý phải không?” Thằng bé vươn tay ra, làm động tác mời:

“Nên hãy đi về phía tôi.”

Tiểu Kim thở dài, đang muốn cự tuyệt thì một người phụ nữ trẻ tuổi từ trong nhà bước ra, chính là mẹ của đứa bé này, trên mặt người phụ nữ bất giác toát ra một chút lo lắng, nhìn thấy người lạ xuất hiện liền theo bản năng dùng ánh mắt dò xét Tiểu Kim, thấy rõ đây là một cô gái trẻ mới buông lỏng đề phòng.

Bà ấy đi đến trước mặt cậu bé, kéo tay nói, ngữ khí mang theo chút khẩn cầu: “Bằng Vũ, chúng ta sang nhà bà ngoại con ở vài ngày có được không? Không phải con thích nhất món vải thiều ngâm đường do bà ngoại làm hay sao?”

Lương Bằng Vũ lắc đầu, chỉ vào Tiểu Kim nói: “Con muốn nghịch nước với chị ấy.”

Mẹ Lương nhìn con trai quả thật muốn rơi nước mắt, chỉ là cố gắng kiềm nén lại. Từ ngày hôm qua trong thôn đã có người đến thông báo với bọn họ rằng phải nhanh chóng rời khỏi đây, cố tình đứa con ngày thường vô cùng ngoan ngoãn này lại không hề có ý định rời đi, còn nói là muốn ở nhà ngắm cá. Bà ấy cũng nghĩ đến chuyện mạnh mẽ dẫn con mình đi, lại không biết thằng bé lấy đâu ra khí lực lớn đến vậy, mấy người hợp sức lôi kéo cũng không hề nhúc nhích. Mẹ Lương lại quá thương con, không dám tiếp tục, chỉ có thể ở lại nhà với thằng bé.

Bà ấy cũng chỉ có một đứa con trai, từ nhỏ đã nâng niu trong lòng bàn tay, sao có thể mặc kệ? Bà ấy cũng chỉ có thể hy vọng đến lúc ấy nước lũ không dâng lên quá cao, như vậy hai mẹ con bọn họ có thể lên lầu bốn tránh lũ.

Tiểu Kim cũng đã bình ổn tâm trạng, phối hợp với Thắng Cá này: “Dì à, để cháu chơi cùng với em một lúc.” Nó bổ sung thêm:

“Con vốn định đến đây tìm người thân, không ngờ rằng nơi đây chẳng còn ai cả.”

Mẹ Lương gật gật đầu, nói: “Thế cháu có muốn ăn chút gì lót dạ không?”

Tiểu Kim liền đi theo bà ấy vào nhà, nó cũng muốn thăm chút chuyện về Bằng Vũ, vừa ngồi xuống liền bắt đầu trò chuyện với mẹ Lương.

“Cháu thấy Bằng Vũ thật sự rất thích cá, từ nhỏ thằng bé đã như vậy rồi sao?”

Thần sắc mẹ Lương có chút hoảng hốt, nói: “Đúng vậy. Từ nhỏ thằng bé đã rất thích cá, ngay cả cá cũng không thể ăn, vừa ăn vào liền nôn ra. Chú hai thằng bé nói nó giả vờ, bị bệnh tâm lý, nên tháng trước đã trộn lẫn cá vào thịt viên, muốn trị bệnh cho thằng bé. Không ngờ sau khi ăn Bằng Vũ liền bắt đầu sốt cao, đến lúc tỉnh lại càng không thể nhìn thấy món cá trên bàn cơm.”

“Trước kia thằng thật sự rất ngoan, ngoại trừ không ăn cá, không để chúng tôi giết cá thì không có nửa điểm chê trách, mọi người đều nói thằng bé là đứa bớt lo nhất trong thôn.”

Tiểu Kim vốn tưởng rằng Thắng Cá đã chiếm lấy thân thể của đứa trẻ này, nhưng theo lời của mẹ Lương thì từ nhỏ thằng bé này đã như vậy. Nó không khỏi nghĩ đến một khả năng, có lẽ kiếp trước Lương Bằng Vũ là Thắng Cá, sau lần sốt cao kia đã thức tỉnh ký ức kiếp trước?

Cũng khó trách Tiểu Kim không cảm nhận được yêu khí, dù sao thể xác này cũng thuộc về nhân loại, có yêu khí mới là chuyện lạ.

Sau khi vừa dứt lời mẹ Lương mới ý thức được mình đã nói vài lời không hay về con trai, có lẽ vì nghẹn khuất trong lòng một thời gian dài nên bà ấy liền nghĩ gì nói nấy, mẹ Lương vội châm trà cho Tiểu Kim, lại mở một túi bánh quy vị dâu tây cho nó.

Bà ấy thở dài: “Cháu ăn xong thì mau rời khỏi nơi này, không biết chừng nào nước lũ sẽ dâng lên, rất nguy hiểm. Nếu ba mẹ biết cháu chạy ra ngoài thế này cũng sẽ rất khổ sở.”

Mẹ Lương nhìn Tiểu Kim là con gái, lại đơn độc một mình, không nhịn được tự mình bổ não một câu chuyện gia đình bất hòa, tình mẹ lại bùng phát mãnh liệt.

Tiểu Kim đáp: “Cháu biết rồi.”

Tiểu Kim chậm rãi ăn bánh quy, vừa nói chuyện phiếm với mẹ Lương vừa chờ lão đại đến.

Khi cảm nhận được hơi thở của lão đại, Tiểu Kim nhanh chóng quyết định, trực tiếp làm mẹ Lương hôn mê.

Khi Dương Tam lần theo địa chỉ Tiểu Kim lưu lại tìm tới cửa thì Lương Bằng Vũ vẫn đang nghịch nước, bởi vì trời mưa to liên tiếp mấy ngày,

hơn nữa hệ thống thoát nước trong thôn này cũng không được tốt nên nước đã dâng đến đầu gối nó. Bàn tay nho nhỏ nâng nước lên tạo thành hình người. Dòng nước lưu động vào tay hắn lại giống như cao su hay đất dẻo, để mặc nó xoa nắn.

Thằng bé buông tay ra, khiến hình người kia ngã vào trong nước, hòa thành một thể.

Lương Bằng Vũ cười cười: “Người chết đuối mất rồi!” Giọng nói tràn đầy sung sướng.

Dương Tam nhìn thần thái ngây thơ của nó cùng với sự biến hóa của những giọt nước kia, không thể không thừa nhận lúc trước bản thân cư nhiên nhìn lầm, bỏ qua kẻ đầu sỏ này.

Cô bất động thanh sắc thiết lập trước một kết giới.

Lương Bằng Vũ nhận thấy có người đến, ngẩng đầu, nở nụ cười mềm mại đáng yêu: “Là chị gái xinh đẹp? Chị cũng đến đây ngắm biển sao?”

Trong lòng Dương Tam vô cùng tức giận:

“Ngắm biển em gái ngươi!” Địa bàn của cô sắp ngập lụt hết rồi! Nếu địa bàn của cô bị hủy, dù Dương Tam có nấu nó như thế nào cũng không thể hả giận. Cô ghét nhất là yêu quái khác chạy đến địa bàn của mình tác oai tác quái

Lương Bằng Vũ chu miệng, vẻ mặt bất mãn: “Chị gái muốn đứng về phía mấy nhân loại kia sao?”

Đôi mắt nó chuyển sang màu đỏ như máu tươi, trên người liền mọc ra vảy cá màu vàng, oán khí nồng đậm vờn quanh, những oán khí kia ngưng kết ra rất nhiều hình thể - Thắng Cá, cá đuôi mâu, cá hồi New Zealand… tất cả đều là những loài cá đã tuyệt chủng.

1.00513 sec| 2398.281 kb