Hai vị đại minh tinh Từ Xuân Thâm và Tô Tiểu Mỹ cùng đến Trì Hà đã gây nên một trận xôn xao.

Bất quá vào thời điểm này, mọi người cũng không rảnh rỗi chạy đến tìm bọn họ xin chụp ảnh hay ký tên. Hai người này, một người phong tư thanh tuyển, một người mỹ diễm như mẫu đơn, nhìn thế nào cũng không giống những người có thể làm việc, khiến một vài người không nhịn được nói thầm: Đây là đến làm dáng hay là đến giúp đỡ a?

Chỉ là khi bọn họ nhìn thấy mỗi người khiêng ba chiếc túi mà thần thái vẫn nhẹ nhàng như không liền không nhịn được giơ ngón tay cái lên với hai vị minh tinh này: Này thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Những người mà Tô Tiểu Mỹ dẫn theo cũng thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác, tuy rằng tướng mạo của bọn họ có điểm thần dị nhưng sức lực lại không hề nhỏ chút nào. Trong đó có một người đàn ông cao to với làn da ngăm đen còn khiêng năm bao cát cùng một lúc mà vẫn nhẹ nhàng như không.

Sau khi khiêng được vài chuyến, hắn chạy đến trước mặt Tiểu Hắc, lắc lắc bắp tay khoe khoang: “Thế nào! Tôi mạnh hơn cậu!”

Hắn ta cảm thấy số phận của con gấu ngựa này vô cùng may mắn, vậy mà có thể ôm được chiếc đùi vàng như Dương Tam, phần mộ tổ tiên hẳn là bốc khói xanh.

Tiểu Hắc ha hả một tiếng, trực tiếp từ trong túi lấy ra một khối Rubik, ý bảo hắn ta có giỏi thì làm thử xem.

Gấu tinh thử xoay vài cái, nhưng hắn ta có làm như thế nào cũng không được.

Tiểu Hắc lấy lại khối Rubik, xoay xoay vài ba vòng là giải quyết xong, sau đó ném đồ vào trong túi, rung đùi đắc ý chạy đi. Ngay cả một khối Rubik cũng không thể chơi, tiền cũng chẳng kiếm được mà muốn cạnh tranh với nó à?

Gấu tinh không nhịn được chửi thầm một tiếng, hắn ta cư nhiên lại bị một đứa con nít xem thường, Tiểu Hắc nhìn còn chưa đến mười tuổi, trong mắt người một ngàn tuổi như hắn đương nhiên chỉ là đứa con nít ranh.

Doãn Văn Giác mở thùng sau xe tải lớn ra, bên trong đều là vật tư cứu trợ. Lão đại có việc đương nhiên tiểu đệ cũng muốn chủ động cống hiến sức lực! Sau khi biết địa bàn cũ của Dương Tam xảy ra chuyện, Doãn Văn Giác lập tức chạy đến hỗ trợ. Vị thiếu gia này cái khác thì không có, chỉ có tiền, bởi vậy cậu ta liền mua không ít vật tư, thuê một đoàn xe tải chở đến đây. Xét thấy tốc độ lái xe của cậu ta quá chậm, tài xế đoàn xe tải liền vượt lên trước, ném cậu ta ở lại phía sau, còn nói rất êm tai rằng nhờ cậu ta bảo hộ ở phía sau.

Doãn Văn Giác không nhịn được mắng thầm trong lòng, bảo hộ ở phía sau cái khỉ gì chứ, nói cứ như bọn họ đang áp tải tài liệu mật không bằng.

Chạy được một nửa, phía trước bỗng nhiên có một người lao ra. Đối phương xuất hiện quá đột ngột, tuy rằng Doãn Văn Giác đã đạp phanh khẩn cấp nhưng vẫn đụng phải đối phương.

Trời ạ, không phải thật sự đụng chết người đấy chứ?

Doãn Văn Giác luống cuống tay chân bước xuống xe, nhìn thấy một người toàn thân máu me đang nằm trên mặt đất.

Sắc mặt cậu ta trắng bệch, run run đưa tay về phía mũi đối phương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm - nguy hiểm thật, vẫn còn thở.

Ánh mắt Doãn Văn Giác dừng lại trên gương mặt của đối phương, tuy rằng khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương tái nhợt, nhưng đích thực là một mỹ nhân hiếm gặp, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi rũ xuống mang đến cảm giác điềm đạm đáng thương, là kiểu mà cậu ta thích nhất.

Ánh mắt cậu ta tiếp tục di chuyển trên người đối phương, khi nhìn thấy chiếc đuôi cá, trái tim suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi cổ họng.

Chờ đã, đây là mỹ nhân ngư sao? Cậu ta cư nhiên nhặt được một mỹ nhân ngư? Chỉ là cánh tay đối phương lại giống với cánh chim.

Mấy ngày nay Doãn Văn Giác đều tập tung lái xe, không chú ý đến tin tức trên mạng, muốn trông cậy vào một người không học vấn không nghề nghiệp như cậu ta nhận ra dị thú trong Sơn Hải Kinh là chuyện không thể nào.

Doãn Văn Giác nhìn đầu xe một chút, trên đó không hề có vết máu, nhưng trên người mỹ nhân ngư này toàn là máu. Hóa ra đây là muốn ăn vạ! Không ngờ có người chạy đến chỗ cậu ta ăn vạ!

Thời buổi này đúng là, ngay cả mỹ nhân ngư cũng học được cách ăn vạ, Doãn Văn Giác vô cùng đau đớn, ánh mắt dừng lại trên mặt cô gái.

Thôi, cô xinh đẹp, mọi chuyện do cô định đoạt.

Nhan khống chính là người không nói đạo lý như vậy đấy!

Doãn Văn Giác trực tiếp dọn “nhân ngư” này lên ghế lái phụ, còn nhớ rõ giúp cô ấy thắt dây an toàn. Loại sinh vật như nhân ngư, đương nhiên không thể đưa đến bệnh viện, dù sao cũng sắp đến Trì Hà, trực tiếp đưa đến chỗ lão đại là được.

Dương Tam cảm nhận được Thắng Cá kia đã rời khỏi khu vực Trì Hà, nhưng mưa lại không hề dấu hiệu giảm bớt, ngược lại càng lúc càng lớn, cô liền ý thức được nguyên nhân chân chính dẫn đến trận thiên tai này hẳn là do Thắng Cá khác mà Tiểu Kim đang truy đuổi.

Cô lập tức quay về để hội họp cùng Tiểu Kim.

Cô nhìn mây đen uốn lượn trên đỉnh đầu, do dự xem có nên dứt khoát ăn nó luôn không. Chỉ là suy nghĩ này vừa xuất hiện liền bị cô dập tắt ngay. Thôi bỏ đi, mây thời nay không biết chứa bao nhiêu kim loại nặng, chẳng may ăn vào có mùi lạ sợ là cô sẽ trực tiếp phun ra mất.

Tiểu Kim rất nhanh liền chia sẻ vị trí hiện tại của nó, Dương Tam nhìn qua một chút, kinh ngạc phát hiện cư nhiên nằm trong khu dân cư.

Bên này Tiểu Kim cũng đang rơi vào trạng thái rối rắm.

Nó cũng có chút hoài nghi không biết mình có đến nhầm chỗ hay không.

Hiện giờ nó đang ở tại một thôn làng, người dân trong thôn đã sớm di tản đi nơi khác, cả thôn đều trống trải không một bóng người. Nó dựa theo trực giác của bản thân một mạch đuổi theo đến đây.

Tiểu Kim đứng trước một căn nhà nhỏ màu đỏ, một đứa bé trai đang nghịch bùn đất dưới màn mưa, cả người dính đầy bùn đất nhưng thằng bé chẳng hề quan tâm. Đây chính là đứa bé nhìn thấy nó và Dương Tam khi vừa lên khỏi mặt nước.

Mưa to đến vậy nhưng cả nhà này lại không chịu rời đi, quả thật có chút quỷ dị.

Chẳng lẽ cả nhà này đều là Thắng Cá? Nhưng nó lại không cảm nhận được một chút yêu khí nào a!

Nó đứng trước cửa, vô cùng do dự.

Bé trai ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Tiểu Kim liền lộ ra nụ cười xán lạn: “Anh có muốn chơi với tôi không?”

Tiểu Kim đi vào trong sân, hỏi: “Nhóc không sợ lũ lụt dâng lên sao?”

Đứa bé mở to mắt, đôi mắt tròn trịa thoạt nhìn hết sức đáng yêu: “Tôi thích nhất là nước.”

Nó gục đầu nhỏ xuống: “Trước kia rõ ràng bên này đều là nước, còn có thật nhiều bạn nhỏ, sao bây giờ lại không nhìn thấy các bạn ấy?”

Nó dùng bùn đất tạo thành hình Thắng Cá, ngữ khí vẫn ngây thơ như cũ: “Chỉ cần nơi này khôi phục lại dáng vẻ như ban đầu, hẳn là mọi người đều sẽ trở về, đúng không?”

Toàn thân Tiểu Kim trực tiếp đổ mồ hôi lạnh.

1.04556 sec| 2404.031 kb