Tiểu Hắc vừa khiêng bao cát vừa bước đi nhẹ nhàng, phảng phất như những bao cát kia chỉ nặng khoảng hai cân. Tuy rằng nó đã mở linh trí, nhưng không thể hóa thành hình người nên không có cách nào tham gia vào việc bắt giữ Thắng Cá. Chuyện mà Tiểu Hắc có thể làm chỉ đơn giản là giúp nhân viên cứu hộ khiêng bao cát chống lũ mà thôi.
Sức nó rất lớn, còn rất nhanh nhẹn khiêng hết bao này đến bao khác. Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Hắc, một vài người dân cũng chạy đến giúp đỡ, dựa theo lời của bọn họ là không thể không bằng một chú gấu.
Ngay cả đài truyền hình đưa tin tình hình hiện trường, cũng không nhịn được chụp thêm vài tấm ảnh của Tiểu Hắc. Người phụ trách quay phim cũng âm thầm cảm thán: Tiểu Hắc có thể mang vinh quang về cho quốc gia, còn có thể kêu gọi mọi người cùng nhau chống lũ cứu trợ thiên tai, đây mới là năng lượng tích cực chân chính của minh tinh, nói không chừng sau này còn có sức ảnh hưởng khắp Hoa Hạ.
Một cô bé khoảng bảy tám tuổi cầm kẹo que chạy đến, giơ lên trước mặt Tiểu Hắc. Tiểu Hắc thích nhất là ăn đồ ngọt, vui vẻ cắn kẹo que, lúc nó đứng lại còn có người dân dùng khăn ướt giúp lau bụi đất trên mặt nó.
Những người khác cũng đang mệt chết khiếp mà chẳng thấy ai mang khăn ướt tới cả, không thể không thừa nhận, đãi ngộ này thật sự là người không bằng gấu a.
Khi đối mặt với thảm họa, điểm sáng trong tâm tính con người luôn được thể hiện ra bên ngoài.
Ngoài cửa sổ mưa to tầm tả, đèn flash trong phòng không ngừng nhấp nháy.
Sau khi kết thúc quá trình quay quảng cáo, Từ Xuân Thâm liền cầm lấy bình giữ nhiệt uống một ngụm.
Hà Nhất Phàm đi đến bên cạnh anh, thấp giọng nói: “Chính quyền ở Tri Hà chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc từ thiện, cậu có muốn đến đó không?” Đối với đại minh tinh, việc tham gia các hoạt động từ thiện công ích như thế này giúp tăng thêm nhân khí.
Từ Xuân Thâm nhàn nhạt đáp: “Cậu thay tôi đến đó một chuyến, quyên góp bao nhiêu trong lòng cậu tự hiểu rõ.”
Hà Nhất Phàm khẽ nhíu mày: “Cậu không muốn đi sao?” Cơ hội nâng cao danh tiếng tốt như vậy nhưng người này lại từ chối.
Sắc mặt Từ Xuân Thâm bình tĩnh: “Tôi muốn đến Trì Hà.”
Hà Nhất Phàm hít một ngụm khí lạnh: “Cậu điên rồi sao?” Nếu chẳng may bên đấy không thể chống cự, trực tiếp sụp đổ, Từ Xuân Thâm thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao đây?
Từ Xuân Thâm khẽ mỉm cười, còn hài hước nói: “Yên tâm, ba tuổi tôi đã biết bơi, không chết đuối được.”
Hà Nhất Phàm tức giận đến mức muốn đập đầu anh, biết bơi em gái cậu ấy, nước sông chảy xiết như vậy, thử bơi một vòng cho anh ta xem nào!
Từ Xuân Thâm thong thả ung dung giải thích: “Thật ra tôi đã học khẩu quyết tránh nước cùng Dương Tam, sẽ không có việc gì, hơn nữa trên người tôi còn có không ít bùa hộ mệnh. Dù thế nào tôi cũng sẽ không lấy sinh mệnh của bản thân ra đùa giỡn.” Khẩu quyết tránh nước đương nhiên không phải học từ Dương Tam. Sau khi trở về từ Thanh Đế cung, thực lực của Từ Xuân Thâm lại càng mạnh hơn, sử dụng một vài loại pháp thuật vô cùng thành thạo, hoàn toàn không gặp chút khó khăn nào. Những thứ này chung quy vẫn không thể nói với Hà Nhất Phàm, chỉ có thể nương nhờ danh nghĩa Dương Tam mà thôi.
Hà Nhất Phàm nghe thấy tên tuổi của Dương Tam thì mới an tâm. Anh ta không tin tưởng Từ Xuân Thâm nhưng lại rất tin vào bản lĩnh của Dương Tam. Hà Nhất Phàm có chút nóng lòng muốn thử: “Khẩu quyết tránh nước kia có khó không? Nếu không khó thì tôi cũng muốn học một chút, cậu dạy tôi đi.”
Từ Xuân Thâm không nhanh không chậm nói: “Không khó.” Không chờ Hà Nhất Phàm nở nụ cười, anh lập tức bổ sung thêm một câu:
“Nhưng đối với cậu mà nói hẳn là rất khó khăn.”
Tươi cười trên gương mặt Hà Nhất Phàm dần biến mất: Có thiên phú thì ghê gớm lắm sao?
Anh ta phát hiện bản thân ngày càng dễ bị người bạn tốt này chọc giận!
Mặc dù tức giận, nhưng anh ta vẫn gọi điện thoại nhờ người đưa Từ Xuân Thâm đến Trì Hà.
Một đạo thân ảnh yểu điệu từ xa đi đến, mỹ mạo diễm lệ tỏa ra bốn phía tựa hồ khiến căn phòng sáng sủa lên không ít, người tới chính là Tô Tiểu Mỹ, theo sau cô ấy có cả một đám người. Sau khi Tô Tiểu Mỹ hoàn thành vai diễn Đát Kỷ liền phát hành album, trở trành ca sĩ có doanh số đĩa nhạc bán ra cao nhất cả nước. Hiện giờ, có thể nói cô ấy đang từng bước trở thành một đại minh tinh, nổi bật vô song.
Tô Tiểu Mỹ ở trước mặt Từ Xuân Thâm luôn vô cùng tôn kính: “Từ đại thần.”
Gặp mặt vài lần, Từ Xuân Thâm luôn để lại cho cô ấy một cảm giác sâu không lường được, khiến cô ấy không khỏi hoài nghi anh là tiên nhân hay đại yêu nào đó chuyển thế.
Từ Xuân Thâm khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Tô Tiểu Mỹ hỏi: “Đại thần chuẩn bị đến Trì Hà sao?”
Từ Xuân Thâm gật đầu, không hề phủ nhận.
Tổ Tiểu Mỹ mím môi cười: “Hai ngày nay tôi tìm được một vài người bạn, chúng tôi cũng đang chuẩn bị sang đó.” Sau khi Dương Tam ngủ say, Tô Tiểu Mỹ cũng từng quen biết vài yêu quái khác. Chỉ là sau khi đến sống ở thế giới hiện đại, phần lớn những yêu quái đó đều đã mai danh ẩn tích, hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác. Núi Cửu Nguy cũng là nhà của cô ấy, đương nhiên Tiểu Mỹ cũng muốn góp một phần sức lực vì ngôi nhà chung, do đó lúc này liền lợi dụng phương thức liên lạc trước kia lưu lại, tìm được một vài yêu quái nguyện ý ra mặt hỗ trợ.
Trên thực tế, sau khi biết Dương Tam vẫn còn tung tăng nhảy nhót, mấy yêu quái này đều ước gì có thể kết giao với Dương Tam. Dù gì, giang hồ đều đồn rằng thằng nhãi này rất hung tàn, sau khi tái nhậm chức thì mức độ hung tàn còn ghê gớm hơn trước kia, ngày cả Đại Bàng Kim Sí Điêu cũng gặp phải tai ương. Đây chính là cây đại thụ siêu to khổng lồ để dựa lưng đấy.
Từ Xuân Thâm nhìn đám người phía sau Tô Tiểu Mỹ, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra được chân thân của bọn họ.
Hồ ly tinh, gấu tinh, chuột tinh, bọ ngựa tinh, còn có cả xà tinh…
Anh cảm thấy Dương Tam tương đối có hứng thú với xà tinh, gấu tinh cùng hồ ly tinh.
Từ Xuân Thâm vừa nghĩ như vậy liền ý thức được bản thân đã bị Dương Tam lây nhiễm, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy yêu quái chính là nghĩ đến nguyên liệu nấu ăn.
Anh ho khan một tiếng, nói: “Nếu có thêm người hỗ trợ thì đương nhiên là càng tốt.”
Bởi vì có khá nhiều người, nên Hà Nhất Phàm liền chuẩn bị thêm mấy chiếc xe, đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi đến Trì Hà.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo