Phản ứng đầu tiên của Ngao Bính khi nhìn thấy cô gọi đến chính là không nhịn được vuốt ve chiếc đuôi: “Dù lần này cô có cho tôi thật nhiều linh quả đi nữa thì tôi cũng sẽ không bán đuôi của mình.” Chiếc đuôi mới mọc của Ngao Bính cực kỳ xinh đẹp, khiến hắn vô cùng nở mày nở mặt giữa bầy rồng, nên lúc này dù rất luyến tiếc nhưng hắn nhất định sẽ không bán.
Dương Tam hừ hừ: “Ai muốn chiếc đuôi của anh, tôi chỉ muốn anh hỏi giúp tôi tình huống ở Trì Hà mà thôi. Tìm hiểu thử xem ai là người phụ trách mưa gió ở khu vực này? Mưa to liên tiếp bốn ngày, muốn những người sinh sống ở hai bên bờ sông chết đuối hết sao?”
Ngao Bính sờ sờ cằm, nói: “Để tôi đi hỏi một chút, theo lý thì không thể như vậy.”
Long tộc bọn họ cũng cần nhân loại cung phụng, trừ khi nhân loại đắc tội với bọn họ hoặc bên trên ban bố ý chỉ, nếu không sẽ chẳng có ai rảnh rỗi tạo ra hồng thủy cả.
Dương Tam cúp điện thoại, đứng bên bờ sông chờ tin tức của Ngao Bính. Sóng lớn quay cuồng lộ ra hơi thở nguy hiểm, đứng trước thiên tai, nhân loại liền trở nên vô cùng nhỏ bé. Tuy rằng Dương Tam có thể khiến mưa tạm thời ngưng lại, nhưng nếu không tìm ra nguyên nhân thật sự, thì đây chỉ là phương pháp tạm thời, trị ngọn không thể trị gốc.
Hai bên bờ sông không có người, nhân viên tuần tra địa phương thậm chí không cho phép người dân đến gần khu vực này.
Cát Lan vốn đang tập trung quan sát mực nước thông qua máy tính lập tức dời tầm mắt, nhìn thoáng qua bờ sông mơ hồ nhìn thấy ba người: Tình huống này là như thế nào, cư nhiên còn có người chạy đến bờ sông ngắm cảnh, chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?
Cát Lan vội vàng mặc thêm áo mưa, cầm lấy chiếc ô chạy ra ngoài.
“Cô gái à, bờ đê này là khu vực nguy hiểm, cháu vẫn nên nhanh chóng quay về nhà làm bài tập đi, đây không phải là nơi để vui chơi.”
Vừa dứt lời bà ấy liền phát hiện ra điểm cổ quái. Tổ hợp này vậy mà lại là hai người một gấu. Chú gấu kia đội mũ mặc quần áo, nhìn từ xa rất dễ nhầm nó với bóng người. Đây còn không phải là Tiểu Hắc đã đem vinh quang về cho đất nước hay sao? Con gái bà còn treo poster chú gấu này mặc áo sơ mi trên tường đấy, nên Cát Lan liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.
Những người ở độ tuổi như bà ấy đương nhiên sẽ không lướt Weibo, nhưng vẫn thường xuyên xem báo chí và bản tin thời sự, nên dù không nhận ra Dương Tam nhưng vẫn nhìn ra minh tinh quốc dân Tiểu Hắc.
Trời mưa to như vậy, ba người này dù là áo mưa hay ô dù gì cũng không có, vậy mà trên người lại không dính một giọt nước nào, phảng phất như có tấm màng vô hình che chở bọn họ.
Cát Lan nhất thời động não: Chẳng lẽ là áo mưa tàng hình à? Đầu năm nay khoa học kỹ thuật đã phát triển đến vậy sao?
Dương Tam xoay đầu, nói: “Bà cứ về trước đi, tôi không sao đâu.”
Cát Lan nhíu mày: “Nếu sóng đánh tới đây cuốn các người vào trong nước, thì đến lúc đó không ai có thể cứu các người.”
Vừa dứt lời, một trận gió lớn thổi tới, sóng lớn dâng cao khoảng mười mét, nếu bị nó chụp xuống thì e là cả người sẽ bị cuốn vào lòng sông.
Sắc mặt Cát Lan tái nhợt, đang muốn bỏ chạy thì giây tiếp theo lại nhìn thấy sóng nước kia dường như đụng phải bức tường chắn vô hình trong không khí, dòng nước trượt thẳng xuống.
Cát Lan trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng thần dị trước mắt.
Dương Tam nhìn bà ấy: “Chẳng phải tôi đã nói là sẽ không có việc gì hay sao.” Dù có chuyện gì thì cô cũng sẽ biến thành không có.
Tạm thời Dương Tam đã nghĩ ra biện pháp, đầu tiên cô sẽ tạo một bức tường không khí xung quanh bờ sông, nếu bờ đê thật sự sụp đổ thì vẫn còn có bức tường này ngăn cản.
Cát Lan có chút mơ hồ, lại có chút rõ ràng.
Dương Tam suy nghĩ, nói: “Bà nhớ nhắc nhở mọi người, bảo bọn họ đừng đụng vào bức tường này.”
Nếu dùng đất thì sớm muộn gì cũng sẽ bị nước cuốn trôi, còn không bằng trực tiếp dùng không khí, vừa bớt việc lại thuận tiện. Dương Tam cảm thấy bản thân quả thật quá cơ trí.
Cát Lan nhìn cô bằng ánh mắt cổ quái, đi về phía bờ đê, đưa tay lên sờ sờ. Ôi, thật sự có một bức tường!
Bá ấy quay đầu lại, phát hiện đã không thấy bóng dáng của mấy người Dương Tam đâu nữa. Cát Lan sờ ngực, chẳng lẽ bà đã gặp được Hà Thần?
Dương Tam bay xung quanh Trì Hà, xây một vòng tường, thuận tiện liên hệ với chính quyền địa phương để bọn họ tuyên truyền một chút, không có việc gì thì đừng chạy đến đâm vào bức tường này, nếu nó sụp đổ thì cô sẽ buông tay mặc kệ.
Đêm hôm đó, Ngao Bình đã hỏi thăm được tin tức, chủ động liên lạc với Dương Tam.
“Tôi đã hỏi hết rồi, Ngọc Đế cũng không ban bố ý chỉ tạo mưa ở Trì Hà.”
Dương Tam nói: “Ý của anh là ông trời tự tạo mưa à?”
Ngao Bính nói: “Cũng không phải là không có khả năng. Mấy năm gần đây kết giới địa cầu ngày càng mỏng manh. Cô không phát hiện mấy chục năm nay thiên tai xuất hiện nhiều hơn gấp mấy lần so với một ngàn năm trước à?”
Dương Tam không khỏi gật đầu tán đồng, chẳng phải mấy ngày trước còn xảy ra động đất sao? Hình như tháng trước ở nước ngoài còn xuất hiện sóng thần, đã có không ít người thương vong. Vì vậy trên Internet xuất hiện không ít tin đồn về tận thế, cổ xúy rằng tận thế sắp đến.
“Ầy, ngay cả khi chúng ta xuống nhân gian, thực lực cũng giảm đi rất nhiều, nên hiện tại mọi người không còn cung phụng thần linh như ngày xưa. Cô ngốc ở nhân gian lâu như vậy chắc cũng hiểu rõ, đúng không?”
Dương Tam tự hỏi bản thân, sau đó chém đinh chặt sắt đáp: “Không, tôi ngược lại còn mạnh hơn trước kia!” Chỉ là lúc cô vừa tỉnh lại có chút yếu ớt, nhưng sau này ăn rồi lại ăn, không ngờ ăn đến tu vi chuẩn thánh. Đối với việc này Dương Tam cũng có chút mơ hồ, nếu tu vi chuẩn thánh có thể đạt được dễ dàng như vậy, vậy thì chuẩn thánh đã sớm chạy tung tăng khắp Hồng Hoang rồi.
Khóe miệng Ngao Bính run rẩy, lời cô đang nói không phải là muốn kéo thêm cừu hận đấy chứ, hắn trực tiếp cúp luôn điện thoại.
Dương Tam nhíu mày nhìn bầu trời vẫn không có dấu hiệu ngừng mưa, cảm thấy tình hình có chút không ổn.Nếu cơn mưa này không phải do mấy người Long Vương bố trí, điều này đồng nghĩa với việc khi nào ngừng mưa đều phụ thuộc vào bản thân Thiên Đạo. Nếu mưa vẫn rơi không ngừng nghỉ, những bức tường mà cô vừa xây lên không thể chịu nổi thì phải làm sao, cô nhất định phải nghĩ biện pháp.
Trên địa bàn của cô, dù là thiên tai cũng không thể làm càn như vậy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo