Thời điểm Dương Tam trở về đã là cuối tháng năm. Sau khi hưởng thụ một bữa đại tiệc, tâm tình cô vô cùng thoải mái. Khi cô mang theo phần nguyên liệu còn lại đến tìm Từ Xuân Thâm, không ngờ anh lại tặng cô một kinh hỉ lớn hơn.

Dương Tam nhìn Đại Bàng Kim Sí Điêu bị bó lại một cách thô bạo, sờ sờ cằm: “Làm thế nào anh có thể bắt được cô ta?”

Từ Xuân Thâm nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Cô ta định đến giết tôi, thế lạc tôi liền bắt cô ta về, chỉ là không biết cô thích chế biến như thế nào?”

Dương Tam lập tức lên tinh thần, nói: “Dùng cách làm bạch trảm kê? Tôi cũng muốn thử làm gà ăn mày, hoặc hầm với rượu hoa điêu cũng rất thơm ngon.”

Đôi mắt cô dạo một vòng quanh người Phong Diêu, cười tủm tỉm nói: “Ca ca của cô ta làm món cánh gà coca, vậy thì hầm cô ta với rượu hoa điêu. Lông vũ của cô ta đẹp hơn tên kia nhiều, sau này có thể dùng làm một chiếc váy.”

Phong Diêu nghe hai người này đang làm trò trước mặt cô ta, trực tiếp thảo luận xem sẽ nấu cô ta như thế nào, không nhịn được run lên bần bật. Cô ta muốn phản đối, cố gắng nỗ lực lần cuối cùng, nhưng bản thân lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Dương Tam thuần thục lấy lông, lột da và hỗ trợ sơ chế nguyên liệu. Trong lúc ăn cơm, lại thuận tiện xem Bản Tin Thời Sự, hôm nay có ba tin tức khiến cho cô chú ý. Một là hoa đào và hoa cúc trước cửa Thanh Đế cung nở rộ, khung cảnh trái mùa này đã thu hút rất nhiều du khách đến tham quan, hương khói ở cung Thanh Đế lập tức nghi ngút.

Tin tức thứ hai là các thủ đoạn lừa đảo có dấu hiệu tro tàn lại cháy, khiến không ít dân chúng bị lừa, táng gia bại sản. Phóng viên nhắc nhở mọi người nếu chẳng may rơi vào tình trạng này thì nên gọi điện thoại báo cảnh sát. Tin tức cuối cùng là lưu vực sông Trì Hà đã mưa to mấy ngày liền, mực nước đã đạt đỉnh, chính quyền địa phương đang triển khai công tác sơ tán người dân ra khỏi khu vực nguy hiểm.

Dương Tam vừa gặm cánh đại bàng vừa cảm khái nói: “Mấy ngày gần đây thật hỗn loạn.”

Từ Xuân Thâm khẽ gật đầu, cau mày: “Hai ngày trước tỉnh S bên kia cũng xảy ra động đất.” Tuy rằng cường độ không lớn, nhưng cũng gây ra một số thương vong và thiệt hại kinh tế.

Dương Tam ăn được một nửa đột nhiên phản ứng lại. Trì Hà - không phải nơi này nằm gần núi Cửu Nguy hay sao? Nếu Trì Hà bị ngập lụt, vậy không phải tiếp theo đến núi Cửu Nguy của cô cũng chìm trong biển nước hay sao?

Dương Tam lập tức đứng ngồi không yên, tuy rằng cô vẫn chưa mua lại địa bàn, nhưng trong tiềm thức, núi Cửu Nguy thuộc quyền sở hữu của cô, đương nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn. Dương Tam xử lý nốt chỗ thức ăn còn lại với tốc độ chóng mặt, sau đó nói với Từ Xuân Thâm:

“Tôi đến núi Cửu Nguy đây.”

Cô nghĩ gì làm nấy, trực tiếp biến mất. Câu “Để tôi đi cùng cô” của Từ Xuân Thâm chưa kịp thốt ra khỏi miệng, thì Dương Tam đã biến mất trước mặt anh.

Một lát sau, anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho người đại diện.

“Được, cậu giúp tôi nhận lời mời làm người đại diện phát ngôn kia đi, đồng thời quyên góp một ngàn vạn, nặc danh là được, không cần giống trống khua chiêng.”

Có một nhãn hiệu ở Trì Hà muốn hợp tác với anh, đối với chuyện này Từ Xuân Thâm đồng ý hay không cũng chẳng sao, dù sao một năm anh cũng chỉ nhận làm người đại diện phát ngôn cho ba nhãn hiệu, đương nhiên lựa chọn rất kỹ càng. Nhưng vì có lý do hợp lý nên anh sẽ tiếp nhận hợp đồng đại ngôn này.

Dương Tam cũng lười ngồi máy bay, trực tiếp triệu hoán một đám mây bay đến núi Cửu Nguy, còn thuận tiện dẫn theo Tiểu Hắc và Tiểu Kim đi cùng. Hiện tại Tiểu Kim cũng đã là giao long, tuy rằng không thể hô mưa gọi gió như những giao long khác, nhưng nếu muốn khống chế một trận mưa nhỏ thì không thành vấn đề. Về phần Tiểu Hắc chỉ đơn giản là để nó ra ngoài dạo chơi một chút. Bởi vì Tiểu Hắc nhân khí cao, mỗi lần ra ngoài đều bị fan vây kín, nên nếu muốn ra ngoài đều phải sử dụng thuật ẩn thân hoặc ngốc ở trong nhà.

Khi cô bay đến không phận Trì Hà, mây đen giăng đầy, mưa to tầm tã.

Dương Tam vốn cho rằng mưa to như vậy là do Thiên Đình phân phó, nhưng cô tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng của Lôi Công Lôi Mẫu hay Long Vương đâu cả.

Nếu bây giờ cô lên thiên đình, đi qua đi lại một chuyến thì nơi này cũng ngập lụt mất rồi. Tuy rằng quan hệ giữa cô và Đông Hải Long Nữ rất tốt, nhưng nếu bây giờ bay đến Đông Hải thì cũng lãng phí không ít thời gian. Vì vậy, cả hai phương án đã bị hủy bỏ bởi cô. Vì thế cả hai phương án này đều bị cô hủy bỏ.

Dương Tam lập tức liên hệ với sư huynh Liễu Giác: “Sư huynh, chắc là huynh biết phương thức liên lạc của Ngao Bính đúng không?” Cô biết sư huynh có quan hệ khá tệ với vị này.

Liễu Giác kinh ngạc nói: “Cô lại muốn ăn đuôi rồng sao?”

Khóe miệng Dương Tam giật giật, rốt cuộc ấn tượng về cô trong lòng sư huynh là gì vậy, vừa nói muốn tìm Ngao Bính hắn lại nghĩ đến chuyện cô muốn ăn đuôi rồng. Hơn nữa, trước kia cô cũng chẳng làm hại Ngao Bính, chỉ muốn hắn ta chủ động cho cô ít nguyên liệu nấu ăn thôi mà, cô cũng đã tặng cho hắn ta không ít kỳ trân dị bảo.

Vẻ mặt cô nghiêm túc: “Không phải, lần này muội thật sự có chính sự cần nhờ.”

Liễu Giác nói: “Đối với cô chính sự không phải là ăn hay sao?”

Dương Tam ngẫm nghĩ lại, lời này hình như cũng không sai.

Cô ho khan một tiếng, sửa lại lời nói: “Ngoại trừ việc ăn ra, huynh mau gửi số điện thoại di động của hắn sang cho muội đi, muội tin chắc là hai người vẫn giữ liên lạc với nhau.”

Liễu Giác nhanh chóng gửi một dãy số qua cho cô, Dương Tam vốn còn muốn hỏi thêm số điện thoại của cô bạn tốt Long Nữ, Liễu Giác lại nói: “Cô ấy đã chạy đến Thiên Đình làm việc rồi, nơi đó không có tín hiệu, muội có muốn gọi cũng không được đâu.”

Dương Tam nghe vậy đành thôi, sau khi có số điện thoại lập tức liên lạc với Ngao Bính.

0.10963 sec| 2404.406 kb