Lưỡi dao hung tàn xé gió đến trước mặt Từ Xuân Thâm lại ngoan ngoãn như cừu. Thậm chí Từ Xuân Thâm còn có tâm trạng thưởng thức cơn gió nhẹ thổi đến, tư thái thanh thản, đừng nói là bị thương nặng, ngay cả một vết trầy xước cũng không có.

Từ Xuân Thâm nâng mắt: “Có qua mà không có lại thì quá thất lễ rồi.”

Ngay lập tức, lưỡi dao liền thay đổi phương hướng, bay về phía Phong Diêu.

Đáy mắt Phong Diêu trở nên âm u - chơi đùa cùng Đại Bàng Kim Sí Điêu nhất tộc, đây chẳng phải là tự đi tìm chết hay sao?

Nhưng khi lưỡi dao xé gió kia cắm vào ngực mình, cô ta cảm thấy không thể tin được mở to hai mắt. Dây leo màu xanh biếc đột nhiên xuất hiện, trói chặt cô ta lại. Thoạt nhìn đây chỉ là thực vật bình thường nhưng cô ta lại không thể nào tránh thoát, thậm chí không cách nào vận dụng linh lực còn sót lại trong cơ thể, phảng phất như bị phong ấn.

Từ Xuân Thâm chậm rãi đi đến trước mặt cô ta.

“Rốt cuộc anh là ai?” Âm thanh của Phong Diêu không tự giác toát ra sợ hãi. Bản lĩnh như vậy sao có thể là một nhân loại bình thường?

Từ Xuân Thâm có chút chột dạ: “Tôi chỉ là Từ Xuân Thâm.” Cho dù một ngày nào đó anh khôi phục ký ức kiếp trước, thì nhân cách đời này cũng không cách nào xóa bỏ.

“Anh có bản lĩnh thì giết tôi đi.” Phong Diêu oán hận nói.

Từ Xuân Thâm lắc đầu: “Tôi sẽ không giết cô.” Đừng thấy Phong Diêu thốt ra những lời quyết tuyệt trước mặt Từ Xuân Thâm mà hiểu lầm, khi nghe thấy câu nói của anh, bản thân Phong Diêu không tự chủ thở phào nhẹ nhõm. Dù bị nhốt lại, chỉ cần còn sống thì cô ta vẫn còn hy vọng chạy thoát. Giây tiếp theo cô ta lại nghe thấy Từ Xuân Thâm mở miệng.

“Nếu bây giờ tôi giết cô, nguyên liệu nấu ăn không được bảo quản tốt thì sẽ không còn tươi mới.”

Phong Diêu trong lòng hoảng hốt: Có phải là điều mà cô ta đang nghĩ đến hay không?

Từ Xuân Thâm xách dây leo lên, Phong Diêu không thể khống chế lập tức biến về nguyên hình, sau đó thu nhỏ lại bằng lòng bàn tay.

Ánh mắt Từ Xuân Thâm dừng trên đôi cánh của cô ta, vừa lòng gật đầu: “Mang về làm cánh gà cay cho Dương Tam cũng không tệ.”

Nhà họ Thời.

Thời Văn đang sửa sang lại số liệu trên máy tính. Cuối tuần này có năm người lên website cầu cứu, có một vụ là ở thành phố kế bên. Xem ra danh tiếng của trang web này đã lan truyền khá rộng rãi. Nếu tiếp tục như vậy, nói không chừng sau này sẽ trở thành trang web nổi tiếng khắp cả nước, ai ai cũng biết. Thời Văn cũng không lo lắng sẽ có người lần theo dấu vết tìm được cô ta. Cô ta đã cứu được vài hacker năng lực không tệ, để bọn họ một lòng một dạ giúp đỡ cô ta, còn tặng không ít phù chú để lung lạc bọn họ.

Thời Văn nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp trong tương lai, không khỏi lộ ra nụ cười vui sướng. Ngay từ đầu, việc cô ta trừng phạt những người hại chết Phó Chi Đồng, một mặt là bởi vì đồng tình với Phó Chi Đồng, mặt khác là muốn nhân cơ hội này để đả kích tình địch, dù gì cô ta cũng thích Diệp Huyền. Chỉ là sau khi cô ta tiếp xúc với trời đất rộng lớn đã không còn rối rắm chuyện tình yêu vườn trường cỏn con kia. Lấy thân phận hiện tại của cô ta, sau này chắc chắn có thể gặp được người tốt hơn.

Chỉ là…

Tay Thời Văn rời khỏi bàn phím, xoa xoa huyệt thái dương. Mấy ngày gần đây cô ta cảm thấy trong người không thoải mái, đặc biệt là khi ngủ, thường xuyên nghe được một ít tạp âm. Quyển sách của ông nội để lại cũng không đề cập đến biện pháp xử lý tình huống như thế này.

Cố tình loại chuyện thế này cô lại không thể tìm đến đạo quan chùa miếu, chẳng may tiết lộ ra ngoài, bị người khác để ý thì không hay. Con đường thành thần, nhân loại nào có thể chống lại sự dụ hoặc này? Vận khí cô ta cũng khá tốt nên mới phát hiện ra bí mật ẩn chứa trong thư tịch mà ông nội để lại.

Đột nhiên trong không khí hiện ra một đạo thân ảnh, dáng vẻ tú mỹ, rõ ràng là quỷ hồn nhưng lại không hề tồn tại quỷ khí, ngược lại gương mặt còn mang theo một cỗ chính khí.

Thời Văn khẽ nhíu mày: “Cô lại đến tìm tôi làm gì?” Cô ta biết quỷ hồn này chính là thần bảo hộ của thành phố R, cũng chính là một nhân vật trong truyền thuyết. Thời Văn đã từng gặp qua cô ấy một lần, lần trước cô ấy đã nhắc mình không nên lạm dụng lực lượng.

Đối với chuyện này Thời Văn lại không cho là đúng, cô ta cũng không phải loại người không biết chừng mực, còn cần người khác cảnh báo hay sao?

Thực lực tiến bộ, hơn nữa còn tự mình thu phục được vài quỷ hồn, từ trước đến nay Thời Văn luôn tràn ngập tự tin, không còn nơm nớp lo sợ như trong quá khứ. Thậm chí bởi vì nắm giữ con đường trở thành thần mà cô ta mơ hồ cảm thấy bản thân ưu việt hơn những nhân loại khác.

Hứa Giai Hâm nhắc nhở cô ta: “Thu thập tín ngưỡng không phải là con đường chính đạo, nếu chỉ dùng để luyện pháp khí thì đúng là có chút hiệu quả, nhưng nếu dùng để tu hành thì ngược lại sẽ rất có hại với thân thể.”

Đối phương dứt khoát nói thẳng chuyện tín ngưỡng khiến Thời Văn như lâm đại địch, sắc mặt cứng đờ: “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”

Hứa Giai Hâm không thèm để ý cô ta đang giả ngu, hôm nay cô ấy đến đây cũng chỉ là muốn nhắc nhở mà thôi:

“Nếu cô còn tiếp tục làm vậy, hương khói chi lực và tín ngưỡng sẽ ăn mòn thân thể cô, thân thể người bình thường không thể chịu nổi những thứ này.”

Lời nói của Hứa Giai Hâm khiến trong lòng Thời Văn nhấc lên sóng to gió lớn, cũng giải thích được tại sao sức khỏe của cô ta ngày một yếu đi.

Cô ta cắn cắn môi, không hé răng nửa lời. Nếu cứ như vậy muốn cô ta từ bỏ thì cô ta không cam lòng.

“Tôi biết rồi.” Một lúc lâu sau cô ta mới đáp lại một câu.

Hứa Giai Hâm cũng đã nhắc nhở, sau khi nghe đối phương đáp lời liền nhanh chóng biến mất.

Không biết qua bao lâu, trong phòng bỗng nhiên xuất hiện một quỷ hồn vô diện mặc hắc y: “Đại nhân, cô ấy đã đi rồi.”

Thời Văn lấy lại tinh thần, hỏi: “Những gì cô ấy vừa nói là sự thật sao?”

Mặt quỷ nói: “Hẳn là không lầm đâu.”

Sắc mặt Thời Bạch trắng bệch, thật vất vả mới có thể đi đến bước này, thật sự muốn cô ta phải từ bỏ hay sao?

Quỷ hồn vô diện mở miệng: “Đối phương cũng đi chung con đường tu hành với đại nhân, cũng sử dụng tín ngưỡng để thành thần, tôi cảm thấy hôm nay cô ta đến đây chỉ đơn giản là muốn diệt trừ đối thủ cạnh tranh mà thôi, đại nhân không cần để ở trong lòng.”

Thời Văn ngẩn người, biểu tình lạnh đi vài phần. Cô ta còn tưởng rằng đối phương có ý tốt muốn nhắc nhở cô ta.

Quỷ vô diện kia tiếp tục nói: “Nếu đại nhân lo lắng thân thể không chịu nổi, như vậy sau này đổi một thân thể khác chẳng phải là được sao?”

Thời Văn ngẩn ngơ, một lúc lâu sau, cô ta khẽ gật đầu: “Ngươi nói không sai.”

0.24200 sec| 2403.969 kb