Trước kia lúc còn nhỏ, khi đấu pháp với người khác, Dương Tam nhất định sẽ chú ý để không làm ảnh hưởng đến người bình thường. Nếu có nhân loại ở đó, cô nhất định sẽ thiết lập một kết giới, dù sao nhân loại cũng vô cùng yếu ớt.
Yêu quái bây giờ, bản lĩnh không giỏi bằng cô, nhưng không ngờ còn gấu hơn cô khi còn bé, vừa nãy còn suýt chút nữa làm ảnh hưởng đến cô, Dương Tam lập tức khó chịu. Tuy rằng hiện tại máy bay có chút hỗn loạn, nhưng nếu cô đột nhiên biến mất trước mắt mọi người, chắc chắn sẽ tạo nên vài lời đồn đãi vớ vẩn.
Dương Tam liền dùng phù thế thân, biến thành dáng vẻ y hệt cô, ngồi yên tại chỗ, còn cô thì ẩn thân, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi máy bay.
Từ Xuân Thâm yên lặng nhìn cô, hiển nhiên thuật ẩn thân này chẳng có hiệu quả gì với anh cả.
Dương Tam làm động tác im lặng, nhờ anh giữ bí mật, sau đó thân thể lập tức bay ra khỏi máy bay.
Bên ngoài, hai yêu quái đang đánh nhau, một người đàn ông dáng người cường tráng, trường đao trong tay uy phong lẫm liệt. Người còn lại có đôi cánh màu vàng kim vô cùng bắt mắt, là một cô gái dáng vẻ oai hùng, vừa xinh đẹp lại vừa cao ngạo.
Dương Tam liếc mắt liền nhìn ra nguyên hình của bọn họ, một người là Sư Đà Tinh, người còn lại là Đại Bàng nhất tộc, dù là ai thì địa vị ở Yêu giới cũng không hề thấp, chỉ cần nhìn trang bị trên người bọn họ là biết.
Đôi cánh màu vàng kim của đại bàng kích động kéo theo một dòng không khí chảy xiết, khiến máy bay ở cách đó không xa rung lắc càng dữ dội hơn. Dương Tam thấy vậy thì nhăn mày, lặng lẽ ổn định dòng khí lưu.
“Tạ Bình, anh mau đem pháp bảo trả lại cho tôi, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”
Sư Đà Tinh kia bĩu môi, vẻ mặt không cho là đúng: “Hừ, chỉ là cô nhìn thấy sớm hơn tôi vài giây mà thôi, ai gặp được Đèn U Minh thì người đó có phần, là do tôi bắt được trước, đương nhiên nó là của tôi. Đồ đàn bà điên, nếu cô còn dây dưa không rõ, tôi sẽ nghĩ rằng cô đang yêu thầm tôi đấy!”
Ánh mắt hắn dừng lại trên máy bay đang ở cách đó không xa, đôi môi khẽ nở nụ cười xấu xa: “Cô có nhìn thấy chiếc máy bay ở đằng sau kia không? Nếu đôi cánh của cô vẫn tiếp tục vỗ như vậy, chờ người trên máy bay này chết hết, phần nghiệt lực này chắc chắn sẽ tính lên đầu cô đấy.”
Thiếu nữ của tộc Đại Bàng lạnh lùng nói: “Vậy thì anh cũng có phần, cùng lắm tôi sẽ giúp bọn họ kiếp sau đầu thai thật tốt, xem như là bồi thường thiệt hại.”
Sư Đà Tinh cười lạnh một tiếng, không chịu nhượng bộ: “Cô không sợ, đương nhiên tôi cũng không sợ.”
Sau khi Dương Tam hiểu rõ mọi chuyện lập tức nổi giận.
“Khẩu khí cũng lớn thật đấy!”
Cô lập tức xuất hiện trước mặt hai tên yêu quái này, không hề che giấu khí thế đại yêu trên người, ép hai tên kia cả người mềm nhũn, không tự giác phải cắn chặt răng mới không khiến bản thân thất thố.
Hai tên yêu quái này trước đó còn đánh nhau đến ngươi sống ta chết hiện giờ lại đang trao đổi ánh mắt, giây tiếp theo liền lựa chọn bắt tay hợp tác. Bọn họ có ngốc cũng nhận ra bản thân không phải là đối thủ của Dương Tam, thấy cô khí thế đằng đằng, dứt khoát tạm thời bắt tay giảng hòa.
Trong miệng Sư Đà Tinh phun ra một ngụm khí màu đen, đôi cánh màu vàng kim của Đại Bàng Tinh cũng mở ra, mạnh mẽ bao vây lấy Dương Tam, đôi cánh rộng lớn đủ để che khuất không gian xung quanh. Một lần giương cánh là sáu vạn dặm.
Dương Tam hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vươn tay ném ra Bó Yêu Tác, nó rất có linh tính, lập tức trói chặt Đại Bàng Tinh. Sư Đà Tinh đang muốn chạy trốn đột nhiên cảm thấy phía sau xuất hiện một lực hút thật lớn, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy tay áo của Dương Tam đang nhắm vào hắn.
Tay áo Càn Khôn!
Sư Đà Tinh nhận ra được tuyệt học này, thân thể mất khống chế bay vào trong tay áo của Dương Tam.
Dương Tam nhận thấy máy bay không còn xóc nảy nữa, lúc này mới cưỡi một đám mây bay đến một nơi cách đó khá xa.
Đại Bàng Tinh càng liều mạng giãy giụa thì Bó Yêu Tác lại càng trói chặt hơn, cô ta cắn răng cả giận nói:
“Cô mau thả tôi ra, bằng không mấy người thúc thúc bá bá của tôi sẽ không bỏ qua cho cô! Ông nội của tôi là Hộ Pháp Phật Giáo!”
Ông nội của Đại Bàng Kim Sí Điêu là hộ pháp Phật giáo, cũng là anh em cùng một mẹ với Khổng Tuyên, bởi vậy bất kể cô ta đi đến nơi nào, mọi người vì nể mặt trưởng bối mà ít nhiều gì cũng sẽ cho cô ta chút mặt mũi.
Sư Đà Tinh thì không ngu ngốc như cô ta, nhìn Dương Tam ra tay không chút lưu tình liền biết hậu trường của đối phương nhất định không hề thua kém bọn họ. Hắn trực tiếp kéo gần quan hệ, liếm môi nói:
“Cô nãi nãi, ngài hẳn là môn hạ của Trấn Nguyên Tử phải không? Ông chú tôi là Di Sơn Đại Thánh, cùng Đại Thánh gia là huynh đệ kết nghĩa. Tổ sư Trấn Nguyên Tử của ngài cũng là huynh đệ kết nghĩa của Đại thánh gia, chúng ta cũng xem như là người một nhà.”
Đại Bàng nghe thấy lời này liền thu liễm vài phần tức giận, không tiếp tục giãy giụa nhưng lại chẳng có bao nhiêu sợ hãi. Tuy rằng thân phận của Trấn Nguyên Tử không thấp, nhưng cô ta cũng không phải không có hậu trường, cùng lắm sau khi trở về bị răn dạy một trận mà thôi.
Trong tay Dương Tam vẫn cầm một đầu còn lại của Bó Yêu Tác, thần sắc lạnh lùng: “Di Sơn Đại Thánh? Đại Bằng Kim Sí Điêu? À, nghe có vẻ thân phận không thấp. Nhưng chuyện này có liên quan gì với tôi cơ chứ?”
“Còn nữa, tôi chưa từng ăn qua sư đà với đại bàng, không biết mùi vị sẽ như thế nào nhỉ?” Cô chẹp miệng, đảo mắt qua hai người này, tựa như đang cân nhắc xem nên ăn ai trước thì tốt hơn.
Sư Đà Tinh bị hù đến mức tim suýt nhảy ra ngoài, kiểu người thấy yêu quái liền muốn ăn thịt vô cùng quen thuộc, khiến hắn bất giác nhớ đến lời dặn dò của các trưởng bối.
[Con ở bên ngoài vạn lần không được trêu chọc một cô gái đơn độc hành tẩu, nếu nhìn thấy một cô gái lớn lên vừa xinh đẹp lại đặc biệt vô hại, xoay tới xoay lui cái gì cũng muốn bỏ vào miệng, vậy thì trốn được bao xa thì cứ trốn, đừng để người ta rút củi dưới đáy nồi. Nếu không phải năm đó ba ba chạy trốn nhanh thì hiện giờ hẳn là con không thể xuất hiện trên đời này.]
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo