Dương Tam mơ mơ màng màng bị Bánh Bao Thịt lay tỉnh.

Cô duỗi người, cảm nhận được nguồn linh khí dồi dào trong cơ thể, vui mừng đến mức muốn ngân nga một khúc nhạc

Cô xoa xoa đôi mắt, đứng lên: “Được rồi, chúng ta trở về thôi.”

Bánh Bao Thịt vẻ mặt ủy khuất: “Nhưng em rất buồn ngủ.” Nhóc cũng muốn ngủ.

Tinh thần Dương Tam phấn chấn, tâm tình rất tốt, vô cùng dễ nói chuyện: “Đến đây đi, chị sẽ cõng em ra ngoài.” Tuy rằng cô có thể triệu hoán mây, nhưng nơi này cũng xem như là địa bàn của Ma tộc, những đám mây không thể nào tồn tại quá lâu.

Đối với Dương Tam, chút cân nặng của Bánh Bao Thịt không phải là vấn đề. Người thiếu niên ôm cổ cô, gương mặt dán vào sau lưng cô, tràn đầy tin cậy.

Dương Tam đi về phía lối ra, mặt đất vốn khô cằn trơ trụi bây giờ đã mọc đầy hoa thơm cỏ lạ, hương thơm nhàn nhạt thấm sâu vào tận ruột gan, không khí cũng không còn vẩn đục như lúc vừa tiến vào đây.

Dương Tam nghĩ ngợi một chút, sau đó liền từ bên trong không gian lấy điện thoại di động ra, điều khiến cô ngạc nhiên chính là ở nơi này mà điện thoại di động vẫn có tín hiệu, chất lượng nhà mạng đúng là không tồi.

Dương Tam thuần thục mở camera lên, không cần app chụp ảnh hay chỉnh sửa gì hết, tùy tiện quay chụp một chút là đã có được một kiệt tác nghệ thuật. Cô chụp vài tấm ảnh, thậm chí còn quay video, sau đó trực tiếp đăng lên vòng bạn bè: Nơi này vừa có mỹ thực lại vừa có cảnh đẹp, về sau sẽ lại đến.

Tuy rằng bạn bè của cô không nhiều, nhưng vẫn sẽ có vài người lúc nào cũng chú ý đến cô. Không bao lâu sau đã có mấy người để lại bình luận bên dưới bài đăng.

Trấn Nguyên Tử: “Ở bên ngoài không được ăn uống bừa bãi, ở nhà tự trồng mới an tâm.”

Chỉ có rau quả do ông gieo trồng mới có thể yên tâm mà thôi!

Doãn Văn Giác: “Oa a! Hoa oải hương ở đây còn đẹp hơn cả Provence! Đúng là thánh địa hẹn hò, cầu lão đại share địa chỉ ^-^”

Hà Nhất Phàm: “… Vì vậy các người mới chạy đến đó du lịch? Tại sao lại bỏ rơi tôi?”

Dương Tam trực tiếp bỏ qua những bình luận khen ngợi phong cảnh ở bên dưới, cô trả lời sư phụ nhà mình: “Con đã xử lý thật tốt rồi mới ăn!”

Về phần vị tiểu đệ Doãn Văn Giác này, Dương Tam nhướng mày, xấu xa trả lời cậu ta: “Ma giới, có hứng thú đến đây du lịch hay không?”

Vài giây sau Doãn Văn Giác liền nhanh chóng bình luận, khát vọng cầu sinh mãnh liệt: “Không cần không cần!!”

Khóe miệng Dương Tam cong lên, cất điện thoại di động vào, tiếp tục đi về phía trước.

Biển hoa mà Từ Xuân Thâm chế tạo lan đến trước biển lửa thì dừng lại. Tạm thời anh cũng không có cách nào khống chế ngọn lửa này.

Dương Tam cũng không nóng vội, trực tiếp thu lại một phần nào hai loại lửa này. Tuy rằng lúc trước cô đã lấy một ít nhưng cũng không đủ dùng. Đặc biệt là Nhân Quả Nghiệp Lực Chi Hỏa, dù thứ này không lấy ra để nấu cơm thì cũng có thể dùng nó để công kích kẻ địch. Chỉ là mấy thứ này đúng là không dễ lấy chút nào, nếu là người khác chắc chắn sẽ luống cuống tay chân.

Trước kia, vì để có thể cất trữ đủ các loại gia vị và nguyên liệu nấu ăn, Dương Tam đã chuẩn bị không ít vật liệu quý giá, còn nhờ Thần Hỏa hỗ trợ chế tác ra không ít chai lọ, bởi vậy cô cũng không mất quá nhiều sức lực khi thu hai loại lửa này.

Sau khi thu hết hai ngọn lửa này thì cũng đã mất nửa ngày.

Chờ đến khi Dương Tam trở lại mặt đất thì cũng đã là nửa đêm. Dương Tam ngựa quen đường cũ trở lại nơi đã thuê, ném Bánh Bao Thịt lên sô pha, sau đó phóng tất cả mọi người trong tay áo Càn Khôn ra ngoài.

Đáng tiếc căn phòng mà cô thuê cũng không lớn lắm, chỉ có mười mấy mét vuông, hơn năm mươi người liền chen chúc với nhau, chật như nêm như cối. Chân của Bắc Bất Nhạc trực tiếp đặt lên mặt Lư Thanh, đầu của Lư Thanh lại gối lên bụng một vị hòa thượng.

Dương Tam nhìn bọn họ, có lòng tốt đặt Từ Xuân Thâm lên giường, miễn cho anh bị những người khác chèn ép như cá mòi. Sự việc lần này được giải quyết một cách thuận lợi cũng phải kể đến công lao to lớn của Từ Xuân Thâm, do đó để anh được hưởng đãi ngộ khác biệt cũng là chuyện nên làm.

Cô niệm thần chú, những người vốn đang hôn mê bất tỉnh liền lục tục tỉnh dậy. Đương nhiên, những người này không bao gồm Từ Xuân Thâm và người dân địa phương, Dương Tam định để Từ Xuân Thâm nghỉ ngơi thêm một chút. Về phần những người dân địa phương thì chỉ đơn giản là Dương Tam không muốn giải thích với bọn họ, việc này cứ để mấy người Bắc Bất Nhạc làm thì hơn.

Khi Bắc Bất Nhạc nhìn thấy Dương Tam thì còn có chuyện gì mà ông ta không rõ nữa cơ chứ, ông ta liền chắp tay nói lời cảm ơn với cô.

Dương Tam xua tay, nhàn nhạt nói: “Chỗ kia là địa bàn của Ma tộc, sau này mọi người đừng tùy ý tiến vào thì hơn.”

Cảnh chân nhân nhịn không được hỏi: “Làm thế nào có thể tiêu trừ được những ma khí kia?” Mấy người bọn họ đi vào trong cũng là vì cảm nhận được sự tồn tại của ma khí.

Dương Tam nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Đã được một vị bằng hữu tinh lọc.” Cô không ôm công lao này vào người, dù sao đây cũng là chuyện tốt do Từ Xuân Thâm làm. Lúc sau, khi công đức chi khí giáng xuống, Dương Tam cũng đã thu lại giúp anh.

“Hóa ra là vị đại thần kia ra tay à?” Đám người Bắc Bất Nhạc lộ ra biểu cảm hiểu rõ mọi chuyện, lập tức nghĩ ngay đến Vi Hộ.

Dương Tam cũng không lên tiếng trước phản ứng của bọn họ.

Bắc Bất Nhạc lại hỏi: “Vậy cái cây kia thì thế nào? Trước khi chúng tôi hôn mê đã nhìn thấy một cây đại thụ chọc trời, ma khí là tỏa ra từ cái cây ấy.”

Dương Tam xua xua tay: “Cái này thì càng không cần lo lắng. Cái cây kia đã bị ăn mất rồi.”

Ăn, ăn luôn…

Tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ mặt đờ đẫn. Vấn đề là, một thân cây cao lớn như vậy, ai có thể nuốt trôi cơ chứ? Chẳng lẽ là Thao Thiết trong truyền thuyết sao?

Vẻ mặt Dương Tam đầy hồi tưởng: “Thật ra hương vị cũng không tệ lắm, còn có vị tương tự như cơm cháy.”

Lời này càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng kinh hãi, Bắc Bất Nhạc dứt khoát không đi tìm hiểu kỹ, đưa tay lau sạch mồ hôi trên trán.

Dương Tam chỉ chỉ những người dân địa phương vẫn đang hôn mê: “Giao bọn họ cho mấy người đó.”

Nhiều người ở chung một chỗ như thế này, mấy người Lư Thanh cũng cảm thấy khó chịu, sau khi nói lời cảm ơn với Dương Tam liền mang những người đang nằm trên đất ra ngoài.

0.09401 sec| 2441.805 kb