Sau khi thuyết phục Bánh Bao Thịt đánh mất ý niệm, Từ Xuân Thâm mới phát hiện ra mầm xanh trên đỉnh đầu Dương Tam đã biến mất, thay vào đó chính là một đóa hoa màu đen. Hình dáng của đóa hoa này cũng không khác gì mấy bông hoa ở chỗ Kiến Mộc, có điều không được lớn như vậy, đóa hoa của Dương Tam nhiều nhất cũng chỉ bằng viên trân châu mà thôi.

Thấy Từ Xuân Thâm nhìn chằm chằm đỉnh đầu mình một hồi lâu, Dương Tam theo bản năng đưa tay sờ lên đầu: “Làm sao vậy?”

Từ Xuân Thâm trịnh trọng nói: “Nụ hoa trên đầu cô đã nở rồi?”

Dương Tam a một tiếng, cũng không quá để tâm. Cô mơ hồ cảm thấy, thực vật lớn lên trên đầu cô có quan hệ với thực lực của bản thân. Không biết thực lực của cô có giống với thánh nhân không nhỉ? Ngẫm lại liền cảm thấy có chút kích động.

Ánh mắt Từ Xuân Thâm dừng lại trên người Bánh Bao Thịt, lần lần nữa cảm thấy có chút kinh hách. Trên đầu Bánh Bao Thịt cũng nảy mầm, chỉ là so với mầm non xanh biếc trên đầu Dương Tam lúc trước, mầm cây này vừa mảnh khảnh lại úa vàng, vừa nhìn liền biết là loại suy dinh dưỡng.

Từ Xuân Thâm lâm vào suy tư: Chẳng lẽ đỉnh đầu chính nảy mầm là thiên phú của tộc Kiến Mộc?

Đợi sau khi Từ Xuân Thâm và mấy người Bắc Bất nhạc đã nghỉ ngơi lấy lại sức, đoàn người lại tiến vào địa phương kia kiểm tra thêm lần nữa, đảm bảo ma khí đã hoàn toàn được thanh trừ.

Dương Tam đắn đo một chút, nhịn đau từ bên trong không gian lấy ra một ít đất, ném vào khe hở, thổ nhưỡng như có ý thức đón gió bay đi, chủ động lấp đầy khe hở kia. Như vậy cũng có thể tránh cho Ma tộc lợi dụng khe hở tiến vào nhân gian, gây họa cho thiên hạ.

Thần tăng Minh Tĩnh tò mò: “Đây là loại đất gì vậy?”

Tâm Dương Tam trong lòng vẫn đang nhỏ máu, nức nở nói: “Tức Nhưỡng.”

Tức Nhưỡng là loại thổ nhưỡng có thể tự mình sinh trưởng, dùng để lấp lỗ thủng kia thì không còn gì bằng. Chỗ đất này là lúc còn nhỏ Nữ Oa nương nương đã đưa cho cô để cô nặn tượng đất chơi.

Tuy rằng ngày thường Dương Tam không dùng đến, cũng không thể lấy ra ăn, những thứ này vô cùng trân quý, để dành đổi nguyên liệu nấu ăn cũng tốt.

Bắc Bất Nhạc lập tức lấy điện thoại di động ra chụp vài bức ảnh. Thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, ông ta ho khan một tiếng, nói:

“Tôi chưa từng thấy qua Tức Nhưỡng nên muốn chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm!”

Đây chính là Tức Nhưỡng trong truyền thuyết a!

Những người khác vừa khinh bỉ vừa lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh.

Dương Tam mất đi một thứ trân quý, thần sắc uể oải, mãi đến khi Thiên Đạo giáng xuống một ít công đức chi khí, tâm tình cô mới tốt lên một chút.

Cô nhìn Tức Nhưỡng sau khi lấp đầy khe hở còn tự xây lên một toà lâu đài, trong lòng cô lập tức có chủ ý, trực tiếp câu thông với Tức Nhưỡng đã sinh ra linh trí này.

Sau khi hoàn thành mọi chuyện Dương Tam liền cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Ha ha, cô vừa phân phó Tức Nhưỡng, nếu có Ma tộc nào bén mảng đến gần nó, nhớ rõ phải chôn sống bọn chúng, sau này cô sẽ đến để thu hoạch.

Cái này chính là ôm cây đợi thỏ.

Sau khi giải quyết ổn thỏa vấn đề khe hở, bọn họ nhanh chóng bắt xe đến Kashgar. Ở Kashgar, Dương Tam và nhóm người Bắc Bất Nhạc tách ra. Mấy người Bắc Bất Nhạc không thích ngồi máy bay, nên đã đặt vé tàu cao tốc trở về. Dương Tam, Từ Xuân Thâm và Bánh Bao Thịt lại lựa chọn quay về bằng máy bay.

Chuyến đi này của bọn họ cùng mất gần nửa tháng.

Tuy rằng Từ Xuân Thâm đã che giấu, nhưng khí chất trác tuyệt như hạc giữa bầy gà kia thì làm sao kẻ hèn như kính râm và khẩu trang có thể che đậy được. Vì thế trên chuyến bay này có không ít người nhận ra Từ Xuân Thâm nên đã chạy đến tìm anh ký tên.

Từ Xuân Thâm đồng ý ký tên nhưng từ chối chụp ảnh chung. Có lẽ bởi vì khí tức trên người anh nên những người khác cũng không dám lỗ mãng, sau khi lấy được chữ ký liền vui vẻ trở về chỗ ngồi của mình.

Dương Tam nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy may mắn vì cô không phải là đại minh tinh, nếu không ngày thường chỉ việc ứng phó với fan thôi cũng đã mệt chết.

Trước khi máy bay cất cánh, Dương Tam tắt nguồn điện thoại, nhắm mắt lại, quyết định nghỉ ngơi trước rồi tính sau.

Chờ đến khi bờ vai nặng, Từ Xuân Thâm cũng khép mắt lại.

Dương Tam giật mình tỉnh lại. Máy bay đột nhiên xóc nảy và rung lắc lợi hại.

Âm thanh tiêu chuẩn vang lên: “Các hành khách xin chú ý, máy bay chịu ảnh hưởng bởi luồng không khí nên sẽ xuất hiện tình trạng xóc nảy. Các hành khách vui lòng ngồi yên tại chỗ, thắt chặt dây an toàn, không nên tùy ý đi lại.”

Sau tiếng phổ thông là thông báo bằng tiếng Anh.

“Hẳn là do nhiễu động trời trong (Clear Air Turbulance– CAT)* nên không thể kiểm tra đo lường.” Từ Xuân Thâm cũng đã tỉnh lại, thấp giọng nói với cô.

*Nhiễu động trời trong (Clear Air Turbulance– CAT): Là sự chuyển động hỗn loạn của không khí trong điều kiện trời quang mây, thường xảy ra ở các khu vực chèn giữa các khối không khí di chuyển với tốc độ rất khác nhau.

Hiện tại tuy rằng xảy ra xóc nảy, nhưng biên độ không lớn. Do đó, mặc dù các hành khách khác cảm thấy có chút bất an nhưng ít nhiều gì cũng đã lấy lại bình tĩnh.

Chỉ là mọi người đã an tâm quá sớm, khoảnh năm phút sau, máy bay rung lắc ngày càng dữ dội hơn, như đang chao đảo trong gió.

Một vị hành khách trực tiếp đụng vào chỗ ngồi bên cạnh, phần trán lập tức sưng đỏ lên.

Âm thanh nhắc nhở hành khách chú ý an toàn lần lượt vang lên, cùng với tình trạng máy bay đang xóc nảy kịch liệt khiến mọi người càng cảm thấy bất an.

Cơn xóc nảy khiến Dương Tam cảm thấy không thoải mái, máy bay cũng không giống như thuyền, trực tiếp dán bừa một lá bùa là có thể dừng lại, nếu tuỳ tiện hành động nhất định sẽ trực tiếp rơi tự do.

Cần phải có biện pháp khác!

Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giữa bầu trời quang đãng vạn dặm, mây trắng lượn lờ trôi, nhìn qua hết sức bình thường an tĩnh. Nhưng cô lại nhận ra linh khí đang dao động liền nhìn về phía bên kia, không ngờ sau một đám mây lại có hai thân ảnh đang đấu pháp với nhau.

Các chiêu pháp được tung ra, hình thành dòng khí lưu.

Cái gọi là nhiễu động không khí này là do bọn họ gây ra sao? Trẻ con nơi nào nghịch ngợm vậy chứ?

Dương Tam cảm thấy có chút ngứa tay!

0.12112 sec| 2399.828 kb