Chờ sau khi ăn hết bát canh, cả người anh liền trở nên ấm áp, dường như có một luồng nhiệt chảy trong cơ thể.
Từ Xuân Thâm hỏi: “Món canh huyết này dùng huyết gì để nấu thế? Hương vị không tồi chút nào?”
Dương Tam uống nước trái cây do Từ Xuân Thâm chuẩn bị, bình tĩnh đáp: “Chình là máu Kỳ Lân, thứ này rất hiếm có.” Muốn gặp được một con kỳ lân đầu óc bị úng nước là chuyện không hề dễ dàng, phải hết sức quý trọng.
Thân mình Từ Xuân Thâm cứng đờ: “Máu Kỳ Lân?”
Dương Tam gật gật đầu: “Máu Kỳ Lân còn bổ dưỡng hơn cả máu Giao Long, hơn nữa nó cũng có lợi cho việc khôi phục thực lực của anh.” Từ Xuân Thâm ngày càng cường đại thì thức ăn do anh trồng sẽ ngày càng ngon. Nếu không phải cô đã từng gặp qua Thần Nông, nhất định sẽ không nhịn được hoài nghi liệu Từ Xuân Thâm có phải Thần Nông chuyển thế hay không?
Từ Xuân Thâm hít sâu một hơi: “Là Kỳ Lân nào?” Hẳn không phải là người mà anh đang nghĩ đến đấy chứ?
Dương Tam nói: “Kỷ Khâm đấy, tôi nghĩ anh cần bổ sung khí huyết, nên mới giữ lại cho anh.” Giọng điệu cô tràn ngập đắc ý, như muốn ám chỉ anh mau khen tôi đi.
Trong đầu Từ Xuân Thâm hiện ra dáng vẻ của Kỷ Khâm, cảm thấy dạ dày bắt đầu cuồn cuộn lên. Anh cư nhiên lại ăn huyết của tình địch? Giờ khắc này anh có một loại xúc động muốn cân đo đong đếm xem bóng ma tâm lý đã bao lớn?
Dương Tam thấy thái độ của anh có chút không thích hợp, chớp chớp mắt: “Anh không thích huyết của hắn sao?”
Cô suy tư một chút, sau đó dường như đã hiểu khúc mắc trong lòng Từ Xuân Thâm, nói: “Chỉ là bề ngoài của hắn trông giống người, nhưng bản thể vẫn là Kỳ Lân, trong mắt nhân loại các người thì đó chính là dị thú. Kỳ lân đầu sư tử, anh xem như mình đang uống máu nai sừng tấm là được.”
Nên mới nói nhân loại quả thật phiền phức, không giống cô chẳng có mấy vấn đề phiền não thế này. Trong mắt cô, tất cả các sinh vật sống chỉ có sự khác biệt giữa ngon và không ngon.
Không thể không thừa nhận, lời nói của Dương Tam thật sự đã cứu rỗi Từ Xuân Thâm.
Dương Tam tiếp tục nói: “Ở nhà tôi còn có máu đại bàng và máu sư đà nữa, lần tới anh có muốn nếm thử không?”
Từ Xuân Thâm ngập ngừng một chút: “… Ăn.” Cuối cùng anh cũng đã quỳ gối dưới mỹ thực.
Dương Tam thấy khuôn mặt tuấn tú của anh dần ửng đỏ, hưng phấn nói: “Bây giờ có phải anh cảm thấy cả người đang nóng lên hay không? Khí huyết dâng trào?”
Cô chưa kịp nói hết lời thì Từ Xuân Thâm đã cảm thấy cơ thể ngày một nóng lên, đặc biệt người ngồi bên cạnh còn người mà anh luôn tâm tâm niệm niệm, nhìn thế nào cũng giống như đang tự giày vò bản thân.
Dương Tam lấy ra một cái chai, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Nếu lấy máu ở đầu ngón tay thì cơ thể anh sẽ không còn cảm thấy khô nóng nữa. Máu anh rất trân quý, không thể lãng phí.”
Từ Xuân Thâm nắm lấy cái chai, một lúc lâu sau, anh chợt lộ ra nụ cười như gió xuân, nói chuyện bằng chất giọng nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay:
“Không có việc gì, tôi không cảm thấy khó chịu.”
Dương Tam: “???”
Chuyện này không khoa học! Như vậy mà vẫn có thể nhẫn nhịn, có còn là đàn ông hay không?
Từ Xuân Thâm thu lại biểu cảm không thể tin được của Dương Tam vào mắt, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình vui sướng hơn rất nhiều: Tuy rằng anh thích Dương Tam, nhưng đôi khi anh sẽ không để cô dễ dàng đạt được ý nguyện.
Núi Ngỗi Giang.
Núi Ngỗi Giang vốn do Anh Chiêu chủ quản, một ngàn bốn trăm năm trước, Đại Bằng Kim Sí Điêu nhất tộc di chuyển đến nơi này, chiếm đất xưng vương. Bởi vì Thiên Đình yếu thế, nên Ngọc Đế chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện này, ngồi nhìn Đại Bàng nhất tộc ngày càng lớn mạnh.
Phong Kiến Lam - cũng chính là Đại Bằng Kim Sí Điêu đã đánh nhau với Sư Đà Tinh Tạ Bình, lúc này cô ta đang cáo trạng với trưởng bối. Cô ta vất vả tu luyện ngàn năm mới có được tu vi như hiện tại, nào có thể nguyện ý chỉ vì một câu nói của Dương Tam mà bắt đầu lại từ con số không.
Phụ thân của cô ta là Phong Nhị nghe vậy liền giận dữ: “Thật là khinh người quá đáng, các ngươi chỉ là trẻ con đùa giỡn với nhau, cô ta không chỉ lấy máu mà còn muốn phế đi tu vi của các ngươi.”
Phụ thân của Phong Nhị, ông nội của Phong Kiến Lam có tên hiệu là Vân Trình Vạn Lí Bằng, năm đó từng ăn thịt không ít người, thậm chí còn đánh chủ ý lên người Đường Tăng, cuối cùng bị Phật Tổ Như Lai hàng phục, trở thành hộ pháp Phật giáo. Đứa con gái này của hắn tuy rằng có chút bướng bỉnh nghịch ngợm, nhưng cũng không thật sự hại chết người, Dương Tam kia lại tàn nhẫn ác độc như vậy, hiển nhiên không đặt Đại Bàng nhất tộc vào mắt, hắn thật sự rất tức giận.
Tuy rằng những năm gần đây Đại Bàng nhất tộc không còn ăn thịt người, nhưng trong mắt bọn họ, nhân loại vốn dĩ chính là thức ăn của yêu quái, ăn hay không cũng chẳng sao. Cũng giống như con người, bình thường không có ai sinh ra lòng thương hại với con kiến mà bọn họ giẫm đạp dưới chân.
Phong Kiến Lam gật gật đầu, cô ta cũng không muốn phải chịu ủy khuất như vậy.
“Phụ thân, cô ta nói nếu con không chủ động đầu thai một lần nữa, đến lúc đó cô ta sẽ tự mình tiễn con đi.” Nói đến đây, Phong Kiến Lam càng tức giận.
Phong Nhị nói với con gái: “Con yên tâm, ta không tin cô ta dám đánh đến núi Ngỗ Giang.”
Phong Kiến Lam hỏi: “Con nghe nói cô ta ỷ vào sự sủng ái của thánh nhân, tính tình không biết kiêng nể là gì, nếu cô ta thật sự đánh đến đây chưa chắc là chúng ta đã có thể địch lại.” Tạm thời không nói tới Linh Bảo Thiên Tôn, ngay cả Nữ Oa cũng nhìn Dương Tam với con mắt khác, còn từng đích thân làm đồ chơi cho Dương Tam. Pháp bảo trên người Dương Tam nhiều đến mức khiến người ta vô cùng hâm mộ.
Phong Nhị nhíu mày, sau đó dường như hắn nghĩ ra cái gì đó, lông mày lại giãn ra: “Đừng lo lắng, trong tay ta còn có Âm Dương Nhị Khí Bình, đến lúc đó sẽ nhốt cô ta trong đó nửa canh giờ, xem như cho cô ta chút giáo huấn.” Năm ấy Tề Thiên Đại Thánh cũng bị vây khốn bên trong Âm Dương Nhị Khí Bình. Về sau Đại Bằng Kim Sí Điêu liền dùng cánh của mình để luyện chế, nâng chiếc bình lên một tầm cao mới, chỉ cần thực lực dưới chuẩn thánh nhất định sẽ không thể thoát khỏi.
Dù sao hắn cũng chỉ muốn giáo huấn Dương Tam một chút, không định sẽ giết chết cô ta, như vậy cũng có thể nói với bên ngoài là lấy lại công đạo.
Phong Kiến Lam nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cô ta không khỏi cười nhạo Tạ Bình một phen.
Cô ta nghe nói Tạ Bình sau khi trở về, dưới sự bảo vệ của trưởng bối một lần nữa đầu thai chuyển thế, uổng công hắn ngày thường còn có mặt mũi tranh giành đồ vật với cô ta, không ngờ lá gan còn nhỏ hơn cả chuột.
Tuy rằng Dương Tam đã từng rất lợi hại, nhưng như thế thì đã sao, cô đã ngủ cả ngàn năm, thiên hạ bây giờ không còn là thiên hạ của cô nữa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo