Dương Tam tiếp tục nhìn chằm chằm Từ Xuân Thâm, chuẩn bị xem khi nào anh sẽ chìm vào giấc ngủ. Nếu giả vờ ngủ thì không thể lừa gạt cô, bởi vì nhịp tim và hô hấp khi ngủ say và thanh tỉnh hoàn toàn khác nhau.

Dương Tam nhìn anh chợt nhớ đến một chuyện: Lọ máu mà Từ Xuân Thâm đưa cô đã bị cô uống hết sạch, hơn nữa còn ở trong hoàn cảnh oái ăm, một hơi cạn sạch như trâu nhai mẫu đơn, thật là vô cùng tội lỗi.

Trong mắt cô không khỏi hiện lên tia áy náy: Sau này cô nhất định sẽ để máu của Từ Xuân Thâm phát huy công dụng vốn có! Do đó bây giờ cô phải tẩm bổ cho anh trước đã. Đúng rồi, máu Kỳ Lân trong không gian đã có thể phát huy tác dụng

Bị người khác nhìn chằm chằm, dù đối phương là người mà anh yêu thích, Từ Xuân Thâm dẫu đang nhắm chặt hai mắt cũng cảm thấy vô cùng áp lực, anh không thể tiếp tục giả vờ ngủ nữa.

Anh lại một lần nữa mở mắt ra lập tức nhìn thấy con ngươi xanh biếc như phỉ thúy của Dương Tam, đôi mắt ngày thường luôn thần thái sáng long lánh hiện giờ lại xen lẫn những cảm xúc phức tạp, có áy náy, có bất an, lại mơ hồ có chút hưng phấn.

Từ Xuân Thâm bỗng nhiên có một dự cảm không lành: “Cô đã làm sai chuyện gì rồi sao?”

Dương Tam lập tức xin lỗi: “Tôi thành thật xin lỗi máu của anh! Lần sau tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”

Cô nắm chặt tay, bày tỏ quyết tâm của bản thân.

Với bản lĩnh của Từ Xuân Thâm, chỉ cần nghe cô nói vài lời liền hiểu ra, nhưng anh thà rằng mình nghe không hiểu còn hơn. Anh hồi tưởng lại hành động ban nãy Dương Tam nhéo ngón tay anh, còn chuyện cô gặm miệng anh lúc trước, vào giờ khắc này anh tựa hồ như đã hiểu được gì đó.

Từ Xuân Thâm vẫn luôn cho rằng Dương Tam ít nhiều gì cũng có chút hảo cảm với anh, nếu không cũng sẽ không có hành động thân mật với anh như vậy.

Do đó lúc trước là anh đã hiểu lầm sao?

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, trong lòng anh tựa như bị kim đâm, mơ hồ đau đớn. Cảm xúc mất mát đột nhiên xuất hiện, nhưng hơn thế nữa là suy nghĩ “Quả nhiên là thế” hiện ra.

Anh hỏi: “Tôi và máu của tôi, cô thích thứ nào hơn?”

“Đương nhiên là máu của anh!” Dương Tam buột miệng thốt ra, sau đó lông mày liền nhíu chặt, lập tức sửa lại đáp án:

“Không, tôi chọn luôn cả anh.” Máu chỉ là một phần thuộc về anh mà thôi, thịt của Từ Xuân Thâm nhất định cũng mỹ vị như vậy. Cô biết rất rõ bản thân mình nên lựa chọn như thế nào.

Hiện giờ Từ Xuân Thâm có một loại xúc động muốn đăng một bài viết với tiêu đề [Cô gái tôi yêu thầm không thích tôi, chỉ thích ăn thịt tôi thì phải làm sao?].

Nhưng rất nhanh anh đã điều chỉnh lại tâm trạng, tự an ủi bản thân mình: Ít nhất anh vẫn có địa vị đặc biệt trong lòng cô.

Mặc dù tâm tình anh đã rối rắm đến mức có thể quay được một bộ phim điện ảnh, nhưng Từ Xuân Thâm vẫn duy trì tư thái vân đạm phong khinh như cũ, tiếp tục đặt câu hỏi.

“Do đó vừa rồi cô định cắn ngón tay của tôi sao?”

Bị anh nhìn thẳng, Dương Tam có chút chột dạ, biện giải nói: “Không có cắn, chỉ là liếm một chút mà thôi.”

Không sai! Chính là liếm cho đỡ thèm! Cô nói đến mức bản thân mình cũng suýt tin đó là sự thật!

Từ Xuân Thâm khẽ cụp mắt, ánh mắt thoáng liếc qua gương mặt cô, khí chất ôn nhuận lộ ra một tia sắc bén. Một lúc lâu sau, khóe miệng anh nhếch lên, cánh môi mỏng lộ ra âm thanh dụ hoặc:

“Tôi cảm thấy so với ngón tay, thì đôi môi và gương mặt tôi còn mỹ vị hơn nhiều, cô có muốn thử hay không?”

Lúc đầu anh chỉ muốn ám chỉ đến đôi môi, sau đó lại cảm thấy như vậy có chút đột ngột, vì thế bổ sung thêm cả mặt.

Dương Tam kinh ngạc nhìn Từ Xuân Thâm, đây là lần đầu tiên có người chủ động mời gọi cô như vậy. Chờ đã, lần trước Từ Xuân Thâm cũng từng để cô lưu lại mùi hương trên người anh, chẳng lẽ anh thích bị đánh dấu?

Từ Xuân Thâm không biết suy nghĩ của Dương Tam, bất động thanh sắc tiếp tục sự nghiệp dụ dỗ: “Xem như là cảm ơn cô đã cứu tôi, nếu bỏ qua hôm nay thì lần sau sẽ không còn cơ hội. Đương nhiên, chúng ta phải ký hiệp ước ba chương - đó là không được để lại ấn ký.”

Anh vô cùng âm hiểm bổ sung thêm thời hạn, khiến người ta ảo giác như cơ hội chỉ đến một lần trong đời. Tựa như siêu thị bách hóa đối diện nhà anh, ngày nào cũng dùng loa phóng thanh phát đi phát lại một lời quảng cáo: Hàng bán phá giá, ba ngày cuối cùng! Chỉ còn lại ba ngày cuối cùng!

Thế nhưng, vẫn luôn có người mắc mưu những phương thức đẩy mạnh tiêu thụ như thế này.

Không thể nghi ngờ, Dương Tam chính là một trong số đó. Cô không chút do dự đặt lên mặt Từ Xuân Thâm một mụ hôn, sau đó liếm liếm, nếu không phải cố kỵ những lời Từ Xuân Thâm vừa nói, chỉ sợ cô sẽ cắn thêm mấy ngụm.

Từ Xuân Thâm âm thầm bóp bóp cổ tay: Đáng tiếc là không hôn lên môi. Sau này anh chỉ có thể tiếp tục mưu tính, không ngừng cố gắng.

“Thế mà chị lại gạt em đi ăn vụng mỹ thực! Thật quá đáng! Em cũng muốn ăn!” Sau khi Bánh Bao Thịt nghỉ ngơi đầy đủ, tỉnh lại nhìn thấy một màn như vậy liền đưa ra kháng nghị. Hơi thở tỏa ra từ cơ thể Từ Xuân Thâm cũng có sức hấp dẫn cực lớn đối với Bánh Bao Thịt, từ trước đến nay nó đều liều mạng nhẫn nại!

Đôi môi của Dương Tam vốn định rời khỏi gương mặt của Từ Xuân Thâm, nhưng khi nghe được lời này, dục vọng chiếm hữu liền bộc phát, lập tức hôn lên má bên kia, biểu cảm nghiêm túc:

“Không được, đây là của chị!”

Dù Bánh Bao Thịt là em trai của cô thì cô cũng sẽ không chia cho thằng bé món ăn mà cô yêu thích nhất.

Ngay khi vừa dứt lời cô lại hôn thêm một lần nữa. Từ Xuân Thâm có cảm giác bản thân như thịt heo đang bị đóng dấu, vừa đau đớn lại vừa vui sướng.

Hốc mắt Bánh Bao Thịt đỏ hồng, biểu cảm vô cùng ủy khuất. Chỉ tiếc trạng thái bảo hộ mỹ thực của Dương Tam quá lãnh khốc vô tình, căn bản không hề mềm lòng.

“Mẹ ơi, con có thể ăn mẹ không?” Bánh Bao Thịt tránh khỏi lửa đạn.

Mí mắt Từ Xuân Thâm giật giật: “Không thể”. Anh tạm dừng một chút, vô cùng bình thản ném chiếc nồi này lên đầu Dương Tam:

“Bởi vì anh đã bán cho chị gái cậu!”

Sau khi nói những lời này, anh lập tức cảm thấy quan hệ giữa ba người bọn họ trở nên hỗn loạn. Bánh Bao Thịt nhận định anh là mẹ thằng bé, Dương Tam vốn dĩ là ba bây giờ lại biến thành chị gái.

Anh thật sự không nghĩ đến, có một ngày bốn chữ giới tính hỗn loạn sẽ được dùng trên người anh.

Tuy rằng Bánh Bao Thịt rất muốn học theo chị gái cắn một ngụm, nhưng bản chất của thằng bé vẫn là đứa trẻ biết nghe lời, mặc dù ánh mắt ngập nước nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi!”

Dương Tam vui mừng, vẻ mặt như muốn nói: Con trai nhà chúng ta đã trưởng thành.

0.10794 sec| 2404.531 kb