Lúc trước, Dương Tam đã cho hai tiểu yêu Phong Kiến Lam và Tạ Bình thời gian là nửa tháng, Tạ Bình đã ngoan ngoãn một lần nữa đầu thai thành nhãi con sư đà, lúc Dương Tam đi qua xem còn thấy hắn đang trên đường đi học, đi một bước vấp ngã một bước. Mỗi lần hắn vấp ngã, đôi mắt liền ầng ậng nước mắt nhưng vẫn cố gắng kiềm nén không rơi nước mắt, dáng vẻ “bảo bảo thật ủy khuất nhưng bảo bảo phải kiên cường, không thể khóc”, đúng là không nhìn ra hắn lại có thể đáng yêu như thế.
Dương Tam cũng không nhịn được lấy điện thoại ra chụp lại mấy bức ảnh làm kỷ niệm.
Phụ thân hắn đối với việc này vô cùng phóng khoáng, nói thẳng: “Đúng lúc tôi thấy tu vi của thằng nhãi này chẳng ra sao, bắt đầu lại từ căn bản cũng tốt.”
Sau khi Dương Tam gặp Tạ Bình liền trực tiếp đến núi Ngỗi Giang.
Bên Phong Kiến Lam đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, tất nhiên Dương Tam sẽ không thể thờ ơ.
Núi Ngỗi Giang hoang tàn vắng vẻ, chỉ có lưa thưa vài tên yêu quái. Đại Bằng Kim Sí Điêu đã xây dựng một cung điện hình dạng tổ chim trên đỉnh núi, bên ngoài được mạ vàng, nhìn qua kim quang lấp lánh, suýt chút nữa đã làm mù mắt Dương Tam.
Dương Tam - người ngay cả địa bàn cũng chưa mua về lập tức tính toán: Cung điện này phải dùng bao nhiêu vàng a!
Cô còn chưa kịp gõ cửa, cửa lớn khảm các loại bảo thạch liền tự động mở ra, Phong Nhị từ bên trong bước ra, khí thế dâng trào.
“Dương Tam phải không? Tôi chờ cô đã lâu, không bằng chúng ta ngồi xuống uống chung trà trước đã.” Phong Nhị định trước tiên sẽ thương lượng với Dương Tam, nếu cô vẫn không biết điều thì ra tay cũng chưa muộn.
Dương Tam nhàn nhạt nói: “Ông pha trà sao? Vậy thì tôi không uống, nghe nói trình độ pha trà của ông chẳng ra gì cả.”
Nói vậy xem như đã khích kệ Phong Nhị, dựa theo cách nói của những yêu quái khác thì chỉ cần lá trà rơi vào tay hắn thì quả thật phí phạm của trời. Cố tình vị này hết lần này đến lần khác lại rất thích lãng phí lá trà ngon, mỗi lần khách đến nhà nhất định phải mời người ta một chung trà.
Sắc mặt Phong Nhị cứng đờ, nói: “Nếu cô không thích uống trà vậy thì uống rượu nhé.”
Dương Tam không tiếp lời, chỉ đi theo hắn vào cung điện.
Phong Kiến Lam đã sớm chờ sẵn bên trong, nhìn thấy Dương Tam liền khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Trong lòng Dương Tam lặng lẽ ghi nợ cô ta, sau đó trực tiếp ngồi xuống.
Phong Nhị vừa rót rượu vừa nói: “Nào, Lam Nhi, đến kính rượu bồi tội với Dương Tam đi.”
Phong Kiến Lam bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Phong Nhị nói: “Con gái tôi cũng đã kính rượu cô, việc này xem như chấm dứt, sau này nhất định nó sẽ cẩn thận hơn, không bao giờ phạm phải sai lầm thấp kém này nữa.”
Dương Tam một ngụm rươu cũng chưa động đến, thái độ dần lạnh lẽo: “Tôi nhớ rõ lúc trước đã nói qua với cô ta, hoặc là cô ta tự mình đi đầu thai, hoặc là tôi sẽ tiễn cô ta một đoạn.”
Phong Nhị thấy cô không chịu xuống nước, gương mặt dần trở nên giận dữ: “Dương Tam, tôi để Lam Nhi kính rượu nhận lỗi với cô đã đủ cho cô mặt mũi, cô đừng quá đáng! Cô khi dễ Đại Bàng nhất tộc chúng tôi không có đại yêu sao?”
“Chỉ là mấy tên nhân loại, chết thì có làm sao, huống chi bọn họ vẫn chưa chết. Có cần phải phế tu vi của con gái tôi hay không?”
Dương Tam liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ngại quá, trong mắt tôi, con gái ông và những nhân loại kia cũng chẳng có gì khác biệt, thận phận cũng chẳng tôn quý hơn bọn họ.”
Phong Nhị đập bàn, rượu trong ly rung rinh: “Nói cách khác, cô nhất định phải trừng trị con gái tôi hay sao?”
Dương Tam nhàn nhạt nói: “Bây giờ không phải là ông muốn tôi bỏ qua cho cô ta hay sao? Tôi không lập tức ăn cô ta là đã nể mặt các người lắm rồi.”
Phong Nhị cau mày trợn mắt: “Được, nếu cô rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách tôi không khách khí. Đại Bàng nhất tộc chúng tôi cũng không dễ bị bắt nạt.”
Dương Tam đứng lên, nếu không thể đồng ý, vậy thì chỉ có thể đánh.
Lúc này, Phong Kiến Lam đứng trong góc bỗng mở miệng: “Dương Tam, cô vẫn nên đầu hàng đi, thời đại của cô đã sớm qua rồi.”
Dương Tam nghe được một tiểu bối dám can đảm nói hươu nói vượn trước mặt cô, cười lạnh nói: “Tuổi còn nhỏ mà khẩu khí lại không nhỏ chút nào.”
Khóe miệng Phong Kiến Lam gợi lên ý cười, thân mình dịch sang một bên, một cái miệng bình đối diện với Dương Tam.
Dương Tam cảm nhận được một lực hút cường đại, trực tiếp hút cô vào bên trong, bên trong chiếc bình này vô cùng lạnh lẽo.
Âm Dương Nhị Khí Bình… trong lòng Dương Tam liền hiện ra tên pháp khí này. Bất quá truyền thuyết về pháp khí này có chút sai sót, ví dụ như chỉ cần gọi tên để đối phương trả lời liền có thể hút người vào bên trong. Xem ra cái bình này đã được cải tiến.
Âm Dương Nhị Khí Bình, nếu phát ra âm thanh sẽ phải chịu cực hình lửa thiêu.
“Ha ha ha, Dương Tam, cô cứ ở bên trong suy nghĩ thật kỹ đi. Nửa canh giờ sau, tôi làm ấm một bầu rượu ngon rồi sẽ thả cô ra.”
“Nếu cô nguyện ý chịu thua, nói lời xin lỗi với chúng tôi, tôi sẽ lập tức thả cô ra.”
Giọng nói của Phong Nhị vô cùng huênh hoang.
Trong lòng Dương Tam liền bốc hỏa, thật là to gan, còn muốn ấn đầu cô xuống nói tiếng xin lỗi với bọn chúng à? Mơ đẹp thật đấy!
“Cô cũng đừng nghĩ đến chuyện đập vỡ chiếc bình này, Đại Bàng nhất tộc chúng tôi đã thiêu luyện nó thêm lần nữa, nếu không phải thực lực chuẩn thánh thì sẽ chẳng thể thoát ra bên ngoài.”
Tiếng của Phong Kiến Lam cũng đồng thời vang lên: “Cha, mấy người thúc thúc bá bá lúc trước còn thổi phồng Dương Tam lợi hại thế nào, con thấy cũng chỉ được thế này thôi.”
Nếu Dương Tam ngoan ngoãn nghe lời chịu thua thì đó không phải là cô. Cô đứng dậy, thu hết pháp lực trong cơ thể ngưng tụ lại trên tay, sau đó hung hăng đấm mạnh vào thân bình.
Phanh một tiếng, thân bình lập tức xuất hiện vết nứt.
Dương Tam thật sự không nghĩ đến sẽ có hiệu quả nhanh như vậy, cô vốn tưởng rằng phải đấm thêm vài cái nữa chứ.
Cô không ngừng cố gắng, lại đấm thêm một quyền, khe hở lập tức lớn hơn, giây tiếp theo, cái bình này lập tức vỡ nát.
Phong Nhị ở bên cạnh đang uống rượu lập tức trợn mắt há mồm: “Không phải nói chỉ có chuẩn thánh trở lên mới có thể thoát ra hay sao?”
Dương Tam thổi thổi nắm tay, nhàn nhạt nói: “Ngại quá, hình như thực lực của tôi đã đạt đến chuẩn thánh rồi.”
Cô cũng không biết hóa ra mình lại lợi hại như vậy!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo