Sau khi Từ Xuân Thâm kết thúc buổi chụp ảnh tạp chí liền trở về nhà, anh nhìn thấy có vài chùm linh quả đã chín tới, liền ngắt xuống đặt vào trong rổ, sau đó trực tiếp đi đến nhà Dương Tam.

Người mở cửa cho anh chính là Trấn Nguyên Tử. Từ Xuân Thâm nhìn thấy sắc mặt ông có chút khó coi, tim đập thình thịch, trong lòng xuất hiện dự cảm bất an. Ngày thường Trấn Nguyên Tử đối đãi với anh vô cùng tự nhiên, thậm chí còn mơ hồ có ý thân cận. Hôm nay mũi không phải mũi, mắt cũng không phải mắt, nhìn thế nào cũng giống như đang nhìn anh bằng ánh mắt xem thường.

Từ Xuân Thâm nâng chiếc rổ trong tay, khẽ mỉm cười: “Tôi thấy chỗ trái cây này đã chín nên mang đến cho Dương Tam. Bây giờ cô ấy không có ở nhà sao?”

Trấn Nguyên Tử nghe thấy lời này trong lòng càng cảm thấy khó chịu, mặt xụ xuống: “Con bé ra ngoài đến giờ vẫn chưa về, những thứ này tôi sẽ nhận trước, lát nữa sẽ đưa cho con bé.”

Ông nhìn rổ trái cây này chỉ hận rèn sắt không thành thép: Rõ ràng hiện giờ ông cũng chẳng bỏ đói Dương Tam, vì sao con bé vẫn dễ dàng bị thức ăn mua chuộc như thế? Là do trái cây ông trồng ăn không ngon hay sao?

Tư thái của Từ Xuân Thâm vẫn nho nhã lễ độ như cũ: “Vậy để tôi bồi lão tiên sinh chơi cờ trước nhé.” Thuận tiện thăm dò xem anh đã làm gì trêu chọc đến sư phụ của Dương Tam.

Ánh mắt ôn hòa ngày thường của Trấn Nguyên Tử trở nên sắc bén, một lát sau, ông khôi phục biểu cảm bình tĩnh: “Được, vậy chúng ta chơi vài ván đi.”

Từ Xuân Thâm lấy lại tinh thần chơi cờ cùng Trấn Nguyên Tử, đây chính là cảm giác mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Cờ nghệ của anh có thể dễ dàng ném Trấn Nguyên Tử cả đoạn xa, nếu muốn thắng đương nhiên là vô cùng đơn giản. Nhưng hiện giờ anh không biết bản thân đã làm gì đắc tội Trấn Nguyên Tử, khiến thái độ của vị này hoàn toàn thay đổi như vậy. Vì lấy lòng sư phụ của Dương Tam, Từ Xuân Thâm chỉ có thể cố ý thua Trấn Nguyên Tử mà thôi.

Tuy nhiên, để thua một ván cờ mà không bị phát hiện là cả một kỹ thuật vô cùng phức tạp, một cao thủ có thể bất động thanh sắc bị đánh bại bởi một người chơi cờ siêu tệ cần phải vận dụng học vấn cao siêu.

Bất quá nhìn thấy cơ mặt Trấn Nguyên Tử giãn ra sau khi chiến thắng, Từ Xuân Thâm cảm thấy một phen vất vả này rất có giá trị.

Sau khi Trấn Nguyên Tử ba trận thắng hai đích xác tâm tình khá tốt.

Trấn Nguyên Tử nhìn người bạn cũ tuấn dật thanh tuyển, trong lòng đã có quyết định. Ông lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ lúc nhìn thấy Từ Xuân Thâm:

“Trong khoảng thời gian tôi đến nhân gian, hiếm khi có thể gặp được một người hợp ý như cậu.”

Từ Xuân Thâm không biết tại sao vị này lại nói như vậy, nhưng vẫn tiếp lời: “Tôi cũng cảm thấy vừa gặp lão tiên sinh nhưng tựa như đã quen biết từ lâu.” Thật sự mỗi khi đối mặt với Trấn Nguyên Tử, anh luôn có một cảm giác quen thuộc, giống như hai người đã quen biết nhau từ trước.

Ý cười trên mặt Trấn Nguyên Tử ngày càng sâu hơn: “Một khi đã như vậy, không bằng hai chúng ta kết nghĩa làm huynh đệ đi.”

Nụ cười trên mặt Từ Xuân Thâm dần biến mất: Huynh đệ kết nghĩa? Nếu anh kết bái cùng vị lão tiên sinh này, chẳng phải sẽ biến thành trưởng bối của Dương Tam hay sao? Bây giờ Từ Xuân Thâm cũng đã hiểu ra vì sao thái độ của sư phụ Dương Tam lại có sự thay đổi lớn như vậy.

Anh nghiêm túc nói: “Sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy, tôi nào xứng làm huynh đệ kết nghĩa với ngài.”

Trấn Nguyên Tử xoa xoa chòm râu, nói: “Không có việc gì, tôi không chê.”

Từ Xuân Thâm cạn lời.

Thật không hổ danh là sư phụ của Dương Tam.

Thái độ của Trấn Nguyên Tử cũng trở nên nghiêm túc: “Hay là cậu cảm thấy tôi không xứng đáng làm huynh đệ kết nghĩa với một đại minh tinh như cậu? Cậu khinh thường một lão nông dân chỉ biết trồng trọt như tôi à?”

Đối mặt với ông lão thích chơi xấu này, Từ Xuân Thâm cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Anh trực tiếp mở miệng: “Không dối gạt gì lão tiên sinh, trong lòng tôi đã ngưỡng mộ Dương Tam từ lâu.”

Nếu vẫn không thổ lộ, anh sẽ bị ép buộc trở thành trưởng bối của Dương Tam mất, bằng bất cứ giá nào anh cũng không thể chấp nhận chuyện này.

Sau khi nói ra lời này, anh cảm nhận được sự nhẹ nhàng thoải mái mà trước nay chưa từng có.

Trấn Nguyên Tử dựng râu trừng mắt, ông đúng là không nghĩ đến Từ Xuân Thâm lại thẳng thắn như vậy.

“Vớ vẩn, bối phận của hai người khác nhau.”

Từ Xuân Thâm không nhanh không chậm nói: “Hai chúng tôi chỉ hơn kém nhau bảy tuổi.”

Trấn Nguyên Tử tức giận trừng mắt nhìn anh, nói: “Không, hai người hơn kém nhau đến bốn ngàn tuổi.”

Từ Xuân Thâm lắp bắp kinh hãi, không nghĩ đến Dương Tam đã hơn bốn ngàn tuổi.

Trấn Nguyên Tử liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ của anh, càng tức giận hơn: “Là cậu lớn hơn con bé bốn ngàn tuổi!!!” Nên đừng hòng nghĩ đến chuyện trâu già gặm cỏ non. Ha hả, nể mặt giao tình kiếp trước, ông không trực tiếp đánh đuổi người ra khỏi cửa là may mắn lắm rồi.

Từ Xuân Thâm trầm mặc một chút: “Tôi mới 27.” Sao vô duyên vô duyên lại tăng thêm nhiều tuổi như vậy.

Trấn Nguyên Tử thấy anh không còn thần nhàn khí định như vừa rồi, trong lòng vui sướng không ít, nói: “Kiếp trước tôi với cậu đã từng quen biết nhau, bối phận của hai chúng ta tương đương nhau. Tam nhi nhà tôi còn phải gọi cậu một tiếng thúc thúc đấy.”

Dường như Trấn Nguyên Tử nhớ đến chuyện gì đó, trong mắt nhiều thêm một phần ý cười: “Hơn nữa, cậu chính là người hỗ trợ con bé ra đời.”

Từ Xuân Thâm trực tiếp bị một đạo thiên lôi bổ xuống, cả người cứng đờ. Những lời sư phụ Dương Tam vừa nói quả thật ngoài sức tưởng tượng của anh. Như vậy cũng có nghĩa là kiếp trước anh đã sống đến tận mấy ngàn tuổi, không phải thần thì cũng chính là yêu.

Anh mơ hồ có một trực giác, những lời mà vị lão tiên sinh này nói chính là sự thật.

Trấn Nguyên Tử tiếp tục nói: “Cậu cũng xem như đã nhìn thấy Tam nhi nhà tôi trưởng thành, nếu không nhờ cậu giúp đỡ, nói không chừng lúc ấy con bé đã bị khó sinh.”

Từ Xuân Thâm chửi thầm ở trong lòng: Chẳng lẽ kiếp trước anh là thần minh phụ trách việc đỡ đẻ hay sao?

2.12887 sec| 2399.938 kb