Một lúc lâu sau, Dương Tam phát ra tiếng thở dài.
“Quá lớn!”
Kích thước khổng lồ khiến cho cô không biết nên bắt đầu từ đâu mới tốt. Chẳng lẽ nên nói không hổ là thượng cổ Kiến Mộc à? Nguyên hình quả thật to lớn đến mức không thể diễn tả bằng lời. Chủ yếu là ma khí đang không ngừng tản ra từ những cành lá màu đen của Kiến Mộc. Nếu không ngăn chặn để mặc tình trạng này tiếp tục diễn ra, thì rất có khả năng cỗ ma khí này sẽ ăn mòn đến mặt đất. Nếu để Dương Tam tinh lọc chỗ ma khí này thì đúng là làm khó cô. Còn không bằng ăn hết, thế là xong chuyện.
Nhìn Kiến Mộc, Dương Tam bất giác nghĩ đến một vấn đề, nếu cô biến về nguyên hình liệu có thể to lớn như Kiến Mộc hay không?
Dương Tam - nhân vật không thể biến về nguyên hình lập tức lâm vào trầm tư, đây quả thật là một vấn đề cần nghiêm túc suy nghĩ.
“Ba ba, người xem! Bên kia có người!” Bánh Bao Thịt đang nhìn chằm chằm thân cây không ngừng chảy nước miếng kéo tay áo nhắc nhở Dương Tam.
Trước mặt lão phụ thân chân chính (tuy rằng đã chết), Dương Tam nghe thấy tiếng ba ba này, không khỏi chột dạ liếc mắt nhìn Kiến Mộc một cái.
Dương Tam xoay đầu, nghiêm túc nói với Bánh Bao Thịt: “Thật ra, tôi không phải ba của nhóc.”
Bánh Bao Thịt: “???”
Dương Tam nói: “Tôi là chị gái của cậu, nhìn thấy không, đây mới là ba ba của chúng ta, nhóc muốn gọi nó là mẹ cũng được.”
Rốt cuộc giới tính của Kiến Mộc là gì thì cô cũng không rõ! Rất nhiều cây cối thuộc loài lưỡng tính, không biết có phải Kiến Mộc cũng giống vậy hay không? Dương Tam âm thầm tính cả bản thân cô
Bánh Bao Thịt vẻ mặt mơ hồ, dù gì thằng bé cũng đã nhận Dương Tam là ba ba, Từ Xuân Thâm là mẹ.
Dương Tam ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: “Nhóc vừa nói ở bên kia có người, vậy người đâu?”
Lực chú ý của Bánh Bao Thịt lập tức bị dời đi: “Ở bên trong đóa hoa.”
Dương Tam nghiêm túc quan sát một chút, lúc này mới phát hiện tuy rằng nụ hoa có màu đen nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy đồ vật bên trong, trông giống như hình người.
Trong lòng Dương Tam nhảy dựng lên, chọn một bông hoa gần cô nhất, sau đó phi thân bay lên cành cây đó. Quả nhiên bên trong nụ hoa có một vị đạo sĩ đang nằm, bị cánh hoa trói buộc, hôn mê bất tỉnh, trên trán có một luồng khí đen, hiển nhiên là bị ma khí của Kiến Mộc thẩm thấu.
Dương Tam kiểm tra qua vài đóa hoa, không phải bên trong đóa hoa nào cũng có người, trong đó không chỉ có đám người Bắc Bất Nhạc mà còn có cả một vài người dân địa phương. Những đóa hoa trên thân Kiến Mộc đang hút lấy sinh khí của bọn họ. Cô thử đưa bọn họ rời khỏi cánh hoa, chỉ là cánh hoa trông có vẻ mềm mại này lại vô cùng cứng cỏi, gắt gao hút lấy bọn họ. Nếu dùng lực quá lớn chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến những nhân loại này.
Nhân loại quá yếu đuối, chỉ va chạm một chút cũng sẽ bị thương. Trong hoàn cảnh này, đúng thật là Dương Tam không dám khiến bọn họ đổ máu.
Trong lòng Dương Tam khẽ động, thanh kiếm gỗ đào lập tức xuất hiện trên tay cô, sau đó cắt xuống từng đóa hoa bên trong có người, còn Bánh Bao Thịt ở bên dưới phụ trách đỡ lấy. Di hài của Kiến Mộc giam giữ quá nhiều người, ít nhất cũng phải hơn năm mươi người. Loài hoa này sinh trưởng trên thân Kiến Mộc, hết sức rắn chắc, khiến cô tốn không ít sức lực mới có thể chém xuống toàn bộ.
May mắn là sau khi những đóa hoa này rời khỏi cành cây thì không còn khả năng hút lấy bất kỳ vật gì, nên những người bị giam giữ bên trong cũng thuận lợi rơi ra ngoài.
Sau một phen mân mê, Dương Tam không khỏi có chút mệt mỏi, thần sắc uể oải.
Bánh Bao Thịt nhìn những cánh hoa tự động rơi rụng trên mặt đất, nhanh tay nhặt lấy chuẩn bị cho vào trong miệng.
Dương Tam nhanh tay lẹ mắt giữ tay thằng bé lại, lên giọng dạy dỗ: “Không được ăn! Những người này đã rất lâu chưa tắm rửa, trên cánh hoa đều là mồ hôi của bọn họ, ăn vào sẽ bị tiêu chảy!”
Mỗi lần cô ăn cái gì đều phải vệ sinh sạch sẽ, sao có thể không kén ăn giống như Bánh Bao Thịt.
Nhiều người như vậy, để bọn họ nằm trên mặt đất thật không cách nào khiến người khác an tâm. Dương Tam dứt khoát đưa tất cả bọn họ vào tay áo Càn Khôn. Từ lúc tiến vào đến khi cứu người, mọi chuyện đều thuận lợi một cách lạ thường.
Trong lòng Dương Tam bỗng nổi lên cảm giác cổ quái bất an, chính trực giác này đã giúp cô tránh thoát vô số nguy cơ. Cô theo bản năng giữ chặt lấy cánh tay Bánh Bao Thịt.
Giây tiếp theo, trên mặt đất xuất hiện vô số dây leo màu đen, nhanh như chớp đánh về phía bọn họ.
Dương Tam kịp thời nhảy đến mới thành công kéo theo Bánh Bao Thịt tránh thoát đợt công kích này, chỉ là không đợi cô thở phào nhẹ nhõm, một giây sau, sau lưng truyền đến cảm giác đau nhức, dường như có thứ gì đó bén nhọn đánh trúng cô. Cô cắn chặt răng, đang muốn đánh trả thì toàn thân liền mất đi sức lực, rơi thẳng xuống dưới.
Nụ hoa lớn nhất trên đầu cành chậm rãi nở ra, bao vây lấy Dương Tam và Bánh Bao Thịt.
Trong lúc ý thức đang mơ hồ, Dương Tam nghe được âm thanh đắc ý vang lên bên ngoài.
“Cuối cùng cũng bắt được hai con cá lớn này, hai người bọn họ có thể so được với hơn ngàn vạn nhân loại.”
“Đúng vậy, chờ tiêu hóa hết bọn họ, chắc chắn Kiến Mộc sẽ ngày càng trở nên tươi tốt hơn, đến lúc đó nhất định có thể mở rộng lãnh thổ của bộ tộc chúng ta.”
“Chúng ta sẽ đoạt lại quyền thống trị vùng đất này.”
Tiếng cười càn rỡ vang vọng khắp nơi.
Mơ tưởng.
Dương Tam giãy giụa, dùng chút sức lực cuối cùng từ trong không gian lấy ra lọ máu mà Từ Xuân Thâm đưa cho, một hơi uống cạn hết sạch. Quả nhiên dư vị còn tuyệt vời hơn so với mùi vị của loại rượu thơm ngon nhất.
Dương Tam thật sự muốn khóc, loại máu cực phẩm thế này, nếu được thong dong hưởng thụ trong một khung cảnh nên thơ ý họa mà không phải một nơi tù túng thế này thì tuyệt vời biết bao! Quả thật vô cùng xin lỗi nguyên liệu nấu ăn cực phẩm này!
Cô âm thầm xám hối một chút, cảm giác linh lực trên người lại một lần nữa tràn đầy, cảm giác đau đớn trên lưng cũng vơi đi không ít.
Dương Tam suy tư nhìn chiếc lọ trống rỗng: Máu của Từ Xuân Thâm quả nhiên là linh đan diệu dược!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo