Sau khi Dương Tam tiêu hóa hết đống đồ bổ, đích xác cũng cảm nhận được thực lực của bản thân đã tăng thêm một bậc, nhưng cô lại không có khái niệm chính xác về mấy chuyện này, cho rằng cùng lắm bản thân chỉ tăng được thêm một hai ngàn năm tu vi, trăm triệu lần không nghĩ đến thực lực đã đột phá chuẩn thánh.

Kinh hỷ đến quá nhanh khiến bản thân cô cũng phải ngây người trong giây lát. Trong đầu cô không khỏi hiện lên một câu: Vì bản thân ăn no căng nên thực lực liền lớn mạnh.

Phong Nhị nghe thấy lời cô nói suýt chút nữa đã phụt ra một ngụm máu tươi, thực lực của cô có phải chuẩn thánh hay không mà cô cũng không biết hay sao? Sớm biết thực lực của Dương Tam đã đạt đến trình độ này thì làm sao Phong Nhị dám mạnh mẽ giam cầm cô, chắc chắn hắn sẽ ngoan ngoãn đưa con gái đi đầu thai.

Âm Dương Nhị Khí Bình đã bị đánh vỡ đồng nghĩa với việc đánh sâu vào tâm lý của Phong Nhị, thậm chí còn mất đi ý chí đấu pháp với Dương Tam.

Dương Tam tiến lên một bước, vô cùng nóng lòng muốn thử. Cô thậm chí không cần dùng đến pháp khí, trực tiếp dùng quyền. Đây rõ ràng không phải đánh nhau mà là đơn phương ẩu đả. Phong Nhị bị đánh đến nhức đầu chóng mặt, trên người không có chỗ nào không đau.

Thấy tình hình không ổn, hắn trực tiếp biến về nguyên hình, đôi cánh thật dài che khuất ánh mặt trời, chỉ cần vỗ cánh một cái là có thể bay được chín vạn dặm. Hắn ta cũng không rảnh quan tâm đến đứa con gái mình yêu thương bấy lâu nay, trực tiếp chạy trốn đi tìm viện binh.

Dương Tam đem vòng tay lúc trước cô lấy được từ chỗ Phong Kiến Lam ném vào giữa đỉnh đầu hắn, khiến Phong Nhị lảo đảo một cái, mắt đầy sao xẹt, vòng tay cũng thuận thế bao vây lấy hắn, khiến hắn không thể giãy giụa thoát thân. Bảo vật hắn đưa cho con gái bảo bối, cuối cùng ngược lại chính bản thân bị vây khốn, đúng là số trời đã định.

Ngón tay Dương Tam vẩy nhẹ, đôi cánh đại bàng vốn đang che trời trong nháy mắt liền thu nhỏ lại, cuối cùng hóa nhỏ như lòng bàn tay. Đại bàng liều mạng vỗ cánh muốn bay ra ngoài, nhưng bất luận cố gắng thế nào cũng không thể bay được một tấc.

Phong Kiến Lam nhìn phụ thân ngày thường uy phong lẫm liệt bây giờ chưa qua ba hiệp đã bị đánh bại bởi Dương Tam, trong lòng sợ hãi vô cùng, gương mặt anh khí xinh đẹp không còn vẻ cao ngạo như mọi khi mà tràn đầy thấp thỏm bất an.

Dương Tam nhàn nhạt nói: “Những khác thì tôi không biết, nhưng ít nhất nơi này vẫn là thiên hạ của tôi.” Lời này hiển nhiên là đang đáp lại hai cha con bọn họ.

Phong Nhị hô to: “Đừng ăn con bé!” Thanh danh trước kia của Dương Tam quá mức vang dội, Phong Nhị thật sự sợ con gái hắn sẽ bị cô một ngụm ăn mất, khóc không thành tiếng.

Ngược lại Dương Tam rất bình tĩnh, có lòng tốt nói: “Cô ta cũng không được mấy lạng thịt, đương nhiên là tôi sẽ không ăn cô ta. Tôi chính là một đại yêu rất biết giữ lời hứa.”

Ngón tay cô điểm nhẹ lên trán Phong Kiến Lam, cô ta liền hóa thành một đạo lưu quang. Dương Tam lập tức đưa cô ta đi đầu thai chuyển thế, không có đại bàng nhất tộc che chở, sau này cô ta đầu thai thành cái gì cũng không ai có thể biết được.

Phong Kiến Lam theo bản năng muốn chạy trốn nhưng cô ta dù muốn tránh cũng không thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngón tay lãnh lẽo kia điểm lên trên trán mình, sau đó ý thức của cô ta dần trở nên mơ hồ.

Phong Nhị thấy thế rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Cho dù Lam Nhi bị đưa đi đầu thai thì sau này chỉ cần hắn chữa lành vết thương rồi đi tìm con bé về là được. Chỉ cần không vào bụng Dương Tam, hết thảy vẫn còn có thể cứu vãn.

Giây tiếp theo, Dương Tam đi đến trước mặt hắn, nhéo nhéo đôi cánh.

“Tuy rằng tôi không ăn thịt con gái ông, nhưng tôi lại muốn ăn cánh chim nướng! Cánh của ông trông khá rắn chắc, nhìn qua có vẻ rất mỹ vị.”

Dương Tam vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng như cũ, nhưng rơi vào mắt Phong Nhị lại là cơn ác mộng đáng sợ nhất.

Con gái thoát nạn, nhưng người cha thì không.

“Cánh này phải ướp trước ăn mới ngon, tốt nhất là tín ngưỡng chi lực và công đức chi lực theo tỉ lệ ba bảy, sau đó lại bôi thêm một lớp mật hoa của cây táo ngàn năm tuổi.”

Dương Tam ngồi bên dưới tàng cây, nhàn nhã tự tại nướng cánh chim để nhấm nháp, cô muốn nướng một nửa, nửa còn lại sẽ mang về làm cánh chim coca.

Đối với việc giữ lửa cô nắm bắt vô cùng thuần thục, cánh vừa chín tới liền lấy ra khỏi Tam Muội Chân Hỏa. Cô cắn một ngụm, thích ý nheo mắt lại: Thật là ngon quá đi mất! Không kém cánh phượng hoàng chút nào. Phải nói là mỗi loại có một hương vị riêng, cánh phượng hoàng so ra thì tươi mới hơn, nhưng cánh đại bàng lại săn chắc hơn một chút.

Hương thơm của thịt nướng hấp dẫn các yêu quái trên núi Ngỗi Giang, câu dẫn con sâu thèm ăn trong bụng bọn họ ngo ngoe rục rịch. Nhưng chỉ cần nghĩ đến thứ đang được nướng thơm lừng kia chính là đại vương Phong Nhị, tất cả các yêu quái ở đây lại run bần bật ẩn nấp trong ổ, sợ đại yêu hung tàn này sau khi ăn hết Đại Bằng Kim Sí Điêu sẽ lại lấy đám tiểu yêu bọn họ làm đồ nhắm rượu.

Dương Tam lấy ra một bầu rượu Thanh Trúc, kết hợp với cánh đại bàng nướng quả nhiên là mỹ vị thế gian.

Ăn ngon! Lại uống một ngụm!

Cô cứ như vậy ở tại địa bàn của người khác nướng thịt chủ nhân của bọn họ, chưa chắc là không có ý định dẫn xà xuất động. Phía trên Phong Nhị có một anh trai, bên dưới còn có hai người em trai và một người em gái. Đúng lúc này bốn người kia lại không có ở trên núi. Nếu có thể hấp dẫn bọn họ đến đây, cô còn có thể ăn thêm vài miếng nữa. Ngoài ra, cô cũng muốn thử nghiệm một chút tu vi chuẩn thánh của mình, chỉ một tên Phong Nhị thật đúng là không đủ cho cô chơi.

Chỉ là Dương Tam đợi mãi đến khi gặm sạch cánh nướng, không một người nào thuộc Đại Bằng Kim Sí Điêu nhất tộc lộ diện đòi lại công đạo cho Phong Nhị.

Cô đứng lên, tiếc hận lắc đầu - cô còn tưởng rằng có thể ăn thêm mấy đôi cánh nữa cơ chứ, cuối cùng chỉ có thể chậm rãi xuống núi.

Thời buổi này yêu quái cũng bắt kịp thời đại, trong động phủ của ai cũng có máy tính và điện thoại, dù yêu quái khinh thường nhân loại nhưng cũng không thể không thừa nhận những phương tiện này quả thật rất tiện lợi. Bởi vậy, rất nhanh tin tức Phong Nhị bị ăn thịt đã lan truyền khắp Yêu tộc.

Phụ thân của Tạ Bình cảm thấy thật là may mắn, may mà lúc ấy đầu óc hắn thanh tỉnh, nhanh chóng quyết định cho con trai đầu thai một lần nữa, lúc này mới tránh được một hồi tai họa. Hắn quả thật là một người anh minh thần võ! Lúc trước, tên Phong Nhị kia còn trào phúng hắn nhát như chuột, bây giờ thì hay rồi, ngay cả xương cốt cũng chẳng giữ được, tất cả đều bị Dương Tam mang đi hầm canh.

0.19120 sec| 2397.727 kb