Đại Bằng Kim Sí Điêu nhất tộc cũng không thể chịu được cơn tức này, hành vi của Dương Tam quả thật chính là đang đánh vào mặt bọn họ. Chỉ là sau khi tức giận qua đi, bọn họ cũng chỉ có thể xem như không có việc này xảy ra, rốt cuộc Phong Nhị sử dụng Âm Dương Nhị Khí Bình cũng không thể làm gì Dương Tam.

“Không được, đệ không chịu được cơn tức này.” Phong Tam tính tình táo bạo trực tiếp xiết chặt cái ly trong tay:

“Đệ muốn tìm Dương Tam quyết đấu.” Hắn không giống tên ngốc Phong Nhị kia, thực lực của hắn lợi hại hơn rất nhiều.

Phong Đại nhàn nhạt nói: “Anh nghe nói Dương Tam đã đạt tu vi chuẩn thánh.”

Hai chữ chuẩn thánh lập tức khiến nhóm đại yêu có mặt ở đây trầm mặc hẳn đi.

Phong Tam lại một lần nữa ngồi xuống: “Để đệ suy nghĩ lại đã.”

Lấy thực lực của hắn nếu muốn đánh nhau với người thức lực chuẩn thánh thì có khác gì tự mình dâng đồ ăn đến cửa? Khó trách tại sao nhị ca lại chết dứt khoát như vậy.

“Chẳng lẽ các người định ngậm bò hòn làm ngọt hay sao?” Một giọng nói tức giận vang lên, cô gái có dung mạo minh diễm bước vào, mang theo khí thế ngời ngời. Cô ta chính là cô gái duy nhất ở thế hệ này, ngày thường có quan hệ tốt nhất với nhị ca.

Phong Đại nói: “Trừ phi chúng ta cầu xin bá phụ ra mặt, nếu không chẳng ai có khả năng thay chúng ta đòi lại công đạo.” Bá phụ trong miệng hắn chính là Khổng Tuyên, thực lực chỉ dưới Thánh Nhân. Tính cách Khổng Tuyên cao ngạo, có quan hệ khá tốt với phụ thân bọn hắn, khả năng ra tay sẽ không thấp.

Phong Diêu khinh bỉ nhìn mấy người anh trai, mở miệng toàn nói những điều cô ta đã biết.

“Dương Tam làm nhiều việc ác, không biết ở yêu giới đã trêu chọc biết bao nhiêu kẻ thù, không ít yêu quái đã mật báo với em. Nghe nói ở nhân gian cô ta đang yêu đương với một người đàn ông, không bằng chúng ta xuống tay từ người đó.”

Không thể động đến Dương Tam thì động đến người thương của cô, cũng để Dương Tam nếm thử thế nào gọi là đau thấu tâm can. Nghe nói người nọ còn là minh tinh nổi tiếng. Nghĩ đến đây, Phong Diêu không khỏi cảm thấy có chút khinh thường: Bao nhiêu đại yêu hùng mạnh không thích, cố tình Dương Tam lại xem trọng một nhân loại, ánh mắt cũng thật quá kém cỏi.

Phong Đại đứng lên, nói: “Anh còn có việc, đi trước đây.”

Phong Tam ai da một tiếng: “Tay của đệ đau quá, mảnh vỡ của cái ly kia đâm vào tay đệ, đệ phải về nhà băng bó một chút.”

Phong Tứ lập tức đuổi theo sau hắn: “Từ từ đợi đệ với, bên chỗ đệ có thuốc trị thương thượng hạng, để đệ đưa cho huynh vài bình. Vết thương của huynh không thể chậm trễ được, chúng ta đều là huynh đệ, đừng khách khí.”

Tuy rằng, bọn hắn là huynh đệ ruột thịt nhưng ngày thường vẫn thường xuyên tranh đoạt tài nguyên, không thể nói quan hệ thân thiết. Lúc vừa nghe được tin này, bọn họ thật sự tức giận vì Đại Bàng nhất tộc bị mất hết thể diện. Tuy nhiên, sau khi biết được thực lực của Dương Tam liền nguôi giận không ít. Bại bởi thực lực chuẩn thánh không hề oan uổng chút nào. Yêu giới vốn dĩ là nơi thực lực vi tôn, kẻ yếu chỉ có thể cam chịu. Đương nhiên, bọn họ cũng vô cùng tò mò, Dương Tam đã ngủ say cả ngàn năm, làm thế nào thực lực chỉ có tăng mà không giảm, hơn nữa còn tiến bộ nhanh như vậy?

Trong lòng bọn họ thậm chí còn bắt đầu suy tính: Hay là bọn họ cũng thử ngủ say một ngàn năm xem thế nào?

Phong Diêu nhìn thấy một đám đàn ông chạy trốn mau lẹ, một chút hùng tâm tráng trí muốn báo thù cũng không có liền vô cùng tức giận.

Bọn họ đã không dám đứng ra, vậy thì cô ta chỉ có thể tự mình xuất mã.

Trấn Nguyên Tử vừa từ chỗ Kỳ Lân nhất tộc trở về, thần sắc ngưng trọng. Chuyện của Kỷ Khâm liên quan rộng lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của ông, cũng có chút phức tạp, thậm chí còn liên lụy đến một vài gia tộc khác.

Sau khi trở về, đầu tiên Trấn Nguyên Tử xem qua mấy mảnh ruộng của ông, sau đó lại đến thăm nom ban công ở nhà Dương Tam.

Vừa đẩy cửa ra, Trấn Nguyên Tử đã nhìn thấy “Dương Tam” vắt chéo chân trần ngồi trên sô pha chơi game, thần sắc vô cùng chuyên chú.

“Ông.” “Dương Tam” gọi một tiếng, sau đó tiếp tục đắm chìm vào trò chơi.

Trong lòng Trấn Nguyên Tử nhảy dựng, cách xưng hô này rõ ràng là Bánh Bao Thịt. Ông nhìn kỹ lại liền nhận ra đối phương đúng là Bánh Bao Thịt, chỉ là không biết tại sao đang yên đang lành tên tiểu tử này lại biến thành dáng vẻ của Dương Tam.

Đối mặt với sự tồn tại của Bánh Bao Thịt, tâm tình của Trấn Nguyên Tử từ trước đến nay đều vô cùng phức tạp. Ông lắc đầu, hỏi:

“Vì sao cháu lại biến thành dáng vẻ của chị gái?”

Bánh Bao Thịt đặt máy chơi game xuống, dùng vẻ mặt vô tội của Dương Tam nói với Trấn Nguyên Tử: “Chỉ là cháu cảm thấy không biết sau khi sử dụng gương mặt của chị gái, mẹ có thể đối xử với cháu tốt hơn một chút hay không?”

Trấn Nguyên Tử biết Bánh Bao Thịt thường xuyên gọi Từ Xuân Thâm là mẹ, trong lòng không ít lần chê cười Từ Xuân Thâm.

“Ý của cháu là, Từ Xuân Thâm bất công, đối xử tốt với chị gái hơn cháu à?”

Bánh Bao Thịt dùng sức gật đầu, phồng mà nói: “Đúng vậy, mẹ rất thích chị gái.” Cậu nhóc nghiêng đầu, nói:

“Ví dụ như chị gái có thể cắn mẹ, còn cháu thì không.”

Bánh Bao Thịt nói đến việc này thì rất ủy khuất, nhóc cũng muốn gặm mặt mẹ, trông có vẻ rất ngon.

Biểu tình của Trấn Nguyên Tử cứng đờ: “Cắn hắn?”

Bánh Bao Thịt gật gật đầu: “Cắn mặt mẹ, còn có thể liếm liếm, nếm thử hương vị, cháu đều nhìn thấy hết!”

Trấn Nguyên Tử không nhịn được bật cười ha hả, cắn cái gì cơ chứ, đó rõ ràng là hôn.

Từ Xuân Thâm đáng chết! Ông vốn cho rằng Từ Xuân Thâm chỉ xem Dương Tam là vãn bối nên mới đối xử tốt với con bé, kết quả cư nhiên lại dám đánh chủ ý lên người Dương Tam? Có biết xấu hổ hay không? Tam nhi tính cách đơn thuần, nào phải là đối thủ của một tên cáo già như Từ Xuân Thâm. Không phải Từ Xuân Thâm thích Vi Hộ hay sao? Không nghĩ đến sau khi chuyển thế, ngay cả liêm sỉ anh cũng có thể vứt bỏ được.

Trấn Nguyên Tử cố nén lửa giận, dò hỏi thêm Bánh Bao Thịt tất cả những chuyện liên quan, Bánh Bao Thịt biết gì liền nói hết, còn bổ sung thêm:

“Lúc ấy cháu còn nghe mẹ nói với chị là bờ môi của mẹ còn ngon hơn.”

Tuy rằng lúc đó nhóc đang mơ mơ màng màng nhưng vẫn có thể nghe được mấy lời này.

Trấn Nguyên Tử trực tiếp tức giận thành cá nóc!

1.14168 sec| 2394.281 kb