Vốn dĩ nơi này là vùng đất khô cằn sỏi đá, chỉ trong giây lát liền thoát thai hoán cốt, biến thành khung cảnh tình thơ ý họa như ảo mộng. Bóng râm xanh tươi, phồn hoa nở rộ.

Dương Tam theo bản năng ngừng hô hấp.

Sắc mặt Từ Xuân Thâm trở nên tái nhợt, giây tiếp theo, thân mình anh liền đổ gục xuống.

Dương Tam tiến lên một bước, nhanh tay lẹ mắt đỡ được anh. Sau khi cảm nhận được anh vẫn hô hấp nhẹ nhàng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn xung quanh một vòng, không thể không thừa nhận đây chính là kiệt tác. Chỉ là một chiêu này lại tiêu hao hết tất cả khí lực của Từ Xuân Thâm, mới khiến anh hôn mê bất tỉnh. Dương Tam lấy ra một chiếc bình, đổ ra một viên linh đan nhét vào trong miệng Từ Xuân Thâm.

Bánh Bao Thịt cũng không để ý đến bụi bặm trên người, lộc cộc chạy đến: “Mẹ làm sao vậy?”

Dương Tam nói: “Anh ấy chỉ là ngủ thiếp đi.”

Nếu mang theo một người to cao như Từ Xuân Thâm thì hành động có chút bất tiện, vì thế Dương Tam liền dùng tay áo Càn Khôn, để anh làm bạn với mấy người Bắc Bất Nhạc.

Được lắm! Chuyện ma khí đã được giải quyết ổn thỏa, bây giờ đến lúc nên tính nợ cũ.

Kỷ Khâm cấu kết với Ma tộc, dẫn dụ cô với Bánh Bao Thịt đến nơi này, đúng là đáng chết! Dù cô ăn hắn thì Kỳ Lân nhất tộc cũng sẽ không có lời nào để nói. Nếu Kỳ Lân nhất tộc biết những việc hắn đã làm, chỉ sợ trước hết sẽ tự ra tay thanh lý môn hộ.

Nghĩ đến đây, Dương Tam nhất thời không nhịn được chảy nước miếng - cô chưa từng ăn qua thịt Kỳ Lân.

Sau khi Kiến Mộc ngã xuống, Kỷ Khâm và những Ma tộc kia đều thoát khỏi sự trói buộc của cánh hoa. Vì để tránh cho đêm dài lắm mộng, Dương Tam dứt khoát đưa bọn chúng xuống địa ngục. Đao lên đao xuống, lập tức lấy đi một sinh mệnh.

Hầu hết những Ma tộc kia đều bị Dương Tam chém giết vô cùng thuận lợi, chỉ đến khi chuẩn bị xuống tay với Kỷ Khâm thì hắn ta liền tỉnh lại. Nhìn thấy Kiến Mộc đã ngã xuống, lại nhìn thấy biển hoa muôn màu muôn vẻ, sức sống bừng bừng, hắn ta suýt chút nữa lại ngất đi. Không ngờ mưu tính vạn năm của bọn chúng lại bị hủy hoại chỉ trong một sớm một chiều.

Nơi này không phải Ma giới!

Ánh mắt Kỷ Khâm hung ác nham hiểm, hoàn toàn không còn dáng vẻ vô hại ôn nhu như trước kia:

“Tôi sẽ không bao giờ nói cho cô biết nguyên nhân tôi phản bội.” Tốt nhất là khiến cho cô ta trằn trọc mãi không thôi, kết thù hận với tộc Kỳ Lân.

Dương Tam nhìn hắn giống như đang nhìn kẻ ngốc: “Nguyên nhân anh phản bội? Cũng đâu có liên quan gì đến tôi?”

Kỷ Khâm nghe vậy liền nghẹn, ngay cả giọng điệu cũng biến đổi: “Cô thật sự không muốn biết sao?”

Dương Tam nhíu mày: “Lải nha lải nhải, phiền chết đi được, ai muốn nghe những chuyện thâm cừu đại hận xa xưa kia chứ. Bây giờ tôi chỉ muốn ăn anh!”

Bánh Bao Thịt gật đầu, trong tay cầm hai cái nĩa, trên cổ không biết từ khi nào xuất hiện một chiếc khăn quàng: “Không sai! Ăn hắn! Ăn hắn!”

Nể tình sắp có mỹ thực chui vào bụng, Dương Tam liền chân thành nói với hắn: “Mặc kệ là nguyên nhân gì, tôi đều thật lòng cảm ơn anh.”

“Tôi đã sớm tò mò hương vị của Kỳ Lân, đáng tiếc lại chưa từng nếm qua bao giờ, thật lòng cảm ơn anh đã giao hàng đến tận nhà, anh đúng là một Kỳ Lân tốt bụng.”

Mặc kệ hắn là Hắc Kỳ Lân hay là Bạch Kỳ Lân, có thể ăn Kỳ Lân là được.

Kỷ Khâm chết không nhắm mắt, cuối cùng trở thành mỹ thực trên bàn ăn của Dương Tam.

Một con kỳ lân, cộng thêm mấy chục chi Ma tộc, hơn nữa còn có Kiến Mộc, bữa thịnh yến toàn mỹ thực này hệt như mộng ảo.

Sau khi kết thúc bữa tiệc này, hai người Dương Tam và Bánh Bao Thịt trực tiếp ngã lăn ra đất, cô chưa bao giờ ăn no như thế này, nên cần một chút thời gian để tiêu hóa đã. Hóa ra đây chính là cảm giác ăn no căng bụng, thật sự là phiền não hạnh phúc.

Cô gian nan lấy quyển thực đơn ra, ghi chú lại một số thông tin:

[Thịt Ma tộc tươi ngon, cơ chút vị cay, dùng Nhân Quả Nghiệp Lực Chi Hỏa nướng là thích hợp nhất. Ghi chú: Có độc tính rất nhỏ, nhân loại bình thường không nên ăn.

Thịt kỳ lân vừa vào miệng liền tan ngay, mang theo hương thơm của cây ăn quả, nên dùng Tam Vị Chân Hỏa nướng đến khi chín mềm, sau đó rắc một ít âm đức chi khí lên khối thịt. Ghi chú: Nhân loại cũng có thể ăn, có hiệu quả kéo dài tuổi thọ.]

Sau khi ghi chép, cô liền thu quyển thực đơn lại.

Bánh Bao Thịt chẹp miệng, vẻ mặt vẫn còn dư vị: “Chị ơi, Kỳ Lân ăn ngon thật đấy. Em còn muốn ăn!” Sau khi được Dương Tam năm lần bảy lượt dạy dỗ, Bánh Bao Thịt đã thành công thay đổi cách xưng hô, gọi Dương Tam là chị.

Dương Tam trợn trắng mắt: “Em nghĩ trên đời này còn có con kỳ lân thứ hai ngu như vậy à?” Kỷ Khâm phạm phải sai lầm này, còn có ý định tính kế cô, cô ăn hắn cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nếu vô duyên vô cớ bắt lấy kỳ lân làm thức ăn, vậy thì chẳng khác nào muốn kết thù với Kỳ Lân nhất tộc

Thật đúng là cảm ơn Ma tộc, cảm ơn Kỷ Khâm!

Bánh Bao Thịt nghe thấy lời này liền chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt bắt đầu cầu nguyện.

Dương Tam thính tai liền nghe được lời cầu nguyện của thằng nhóc này: Tam Thanh giáo chủ, Như Lai Phật Tổ, làm ơn đưa thêm cho con hai con Kỳ Lân nữa! Sau này mỗi ngày con đều sẽ đốt Kim Nguyên Bảo cho các người!

Khóe miệng Dương Tam giật giật, không nhịn được trực tiếp gõ thằng bé một cái, tên tiểu tử này đúng là còn tham hơn cả cô! Đến cô cũng chỉ mơ ước sẽ có thêm một con kỳ lân chạy đến, để nếm thử xem thịt kỳ lân kho tàu có hương vị như thế nào.

Bất chợt, cô cảm thấy mí mắt ngày càng nặng trĩu, không nhịn được ngáp một cái, cô mơ mơ màng màng thiết lập một kết giới, nói với Bánh Bao Thịt: “Chị đi ngủ đây, nửa ngày sau nhớ gọi chị dậy.”

Sau khi chén sạch bữa tiệc này, Bánh Bao Thịt đã có tu vi bốn ngàn năm, bảo vệ hai người bọn họ cũng không thành vấn đề.

Dương Tam nhắm mắt chìm vào giấc ngủ nên không nhìn thấy nụ hoa trên đỉnh đầu cô đã chậm rãi nở rộ, nở ra một đóa hoa màu đen.

0.03519 sec| 2398.688 kb