Trên đường đến đây, anh không ngừng tiến hành câu thông với Tử Tâm Đằng bên dưới lòng đất, một khắc cuối cùng cũng đạt được ý nguyện thao túng bọn chúng, biến chúng trở thành đòn sát thủ.

Những Tử Tâm Đằng lệ thuộc vào Ma Tộc đều đã bị anh khống chế, vậy còn Kiến Mộc thì sao?

Trong lòng Từ Xuân Thâm vừa xuất hiện suy nghĩ này, anh liền bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Từ Xuân Thâm trực tiếp dùng ý niệm câu thông với Kiến Mộc. Lần này không thuận lợi như lúc anh liên hệ với Tử Tâm Đằng, dường như có một cỗ lực lượng cường đại đang ngăn trở, khiến hắn không thể nào cảm nhận được.

Từ Xuân Thâm không buông tay, tiếp tục nỗ lực. Không thể nghi ngờ quá trình này là đấu tranh ý chí, phảng phất như hai bên đang giằng co với nhau. Mồ hôi không ngừng tuôn ra trên trán nhưng anh vẫn không ngừng cố gắng.

Không biết qua bao lâu, lực lượng vốn ngăn cản anh đã buông lỏng, Từ Xuân Thâm thừa thế truy kích, ý niệm khống chế Kiến Mộc. Ban đầu thật sự có chút quá sức, nhưng sau nhiều lần đấu tranh thì mọi việc liền có chuyển biến tốt đẹp.

Những cành lá vốn đang hấp thụ linh khí trên người anh trở nên ngoan ngoãn rụt về, cành khô Kiến Mộc vươn ra để anh ngồi thoải mái hơn, thậm chí còn có vài cành cây làm thành chỗ dựa phía sau lưng Từ Xuân Thâm.

Từ Xuân Thâm: “…”

Bởi vì toàn bộ năng lực đều được anh sử dụng để khống chế di hài Kiến Mộc, nên những Tử Tâm Đằng liền có chút buông lỏng. Tử Tâm Đằng buông lỏng, khôi phục tự do cho những Ma tộc đang bị vây khốn. Bởi vì trong khoảng thời gian này bị hấp thu một lượng lớn huyết dịch, khiến hơi thở của những ma tộc này suy yếu hẳn đi.

“Ha ha ha, cuối cùng cũng được cứu rồi!”

“Nếu không phải muốn biến tiểu tử này thành chất dinh dưỡng nuôi dưỡng di hài Kiến Mộc, ta thật muốn lột sống hắn, từng chút từng chút một nhấm nháp hương vị của hắn.”

Đối với Ma tộc, việc bị Nhân tộc mà bọn chúng vốn rất xem thường hố một phen quả thật là vô cùng nhục nhã.

“Như vậy thì quá tiện nghi cho hắn, phải để hắn hưởng thụ đủ các hình thức tra tấn. Ta thích nhất là nghe giọng nói tuyệt vọng của nhân loại trước khi chết.”

Kỷ Khâm liếc mắt nhìn bọn chúng, sau đó lại tiếp tục nhìn chằm chằm Từ Xuân Thâm, thần sắc có chút thả lỏng: Xem ra năng lực của Từ Xuân Thâm đã bị di hài của Kiến Mộc hấp thụ không ngừng mới không thể khống chế Tử Tâm Đằng.

Từ Xuân Thâm nhìn những Ma tộc bên dưới đã bắt đầu cuồng hoan, lấy ra ống sáo lúc trước Dương Tam đưa cho anh: “Nếu mọi người đã cao hứng như vậy, thì hãy để tôi thổi một khúc nhạc trợ hứng.”

Âm thanh giống như gió xuân lập tức bay vào bên tai bọn chúng.

Tiếng sáo êm tai vang lên, ma khí dần bị tiếng sáo xua tan, hóa thành từng trận gió mát. Khi trận gió này thổi qua đám Ma tộc đang hưng phấn, đột nhiên bọn chúng cảm thấy mí mặt nặng trĩu, mơ màng muốn ngủ.

Đám Ma tộc không nhịn được chửi ầm lên: “Trợ hứng chỗ nào? Đây rõ ràng là mất hứng!”

“Đây vốn là sân nhà của Ma tộc chúng ta!”

Không ngờ bọn chúng lại bại trên sân nhà bởi một tên nhân loại?

Miệng thì mắng chửi nhưng thân thể bọn chúng không nhịn được đổ gục xuống, trực tiếp lăn ra đất ngủ thiếp đi.

Kỷ Khâm không đoán được Từ Xuân Thâm còn có một chiêu này, sắc mặt đại biến. Hắn nâng tay lên, một làn sương mù màu đen ngưng tụ thành kiếm bắn thẳng về phía Từ Xuân Thâm, muốn đánh rớt cây sáo trên tay anh.

Bất ngờ, thanh kiếm kia lại bị cành lá của Kiến Mộc đánh rớt.

Cùng lúc đó, một đóa hoa màu đen từ trên trời giáng xuống, bao vây lấy Kỷ Khâm, những Ma tộc khác đang hôn mê cũng bị Kiến Mộc bọc lại thành sủi cảo.

Từ Xuân Thâm thấy vậy liền buông cây sáo xuống. Sân nhà của Ma tộc? Không, chỉ cần nơi nào có thực vật thì nơi đó sẽ là sân nhà của anh.

Tuy rằng đã thuận lợi biến những Ma tộc này thành sủi cảo, nhưng Từ Xuân Thâm cũng không lập tức nhảy xuống dưới, ở địa phương nguy cơ trùng trùng điệp điệp như thế này thì di hài của Kiến Mộc vẫn là nơi an toàn nhất.

Mặc dù như thế, sắc mặt anh vẫn nghiêm túc như cũ, Từ Xuân Thâm không hề quên mục đích anh đến đây chính là để cứu Dương Tam.

“Dương Tam, cô có ở gần đây không?” Anh không nhịn được lớn tiếng hỏi.

Không biết qua bao lâu, một âm thanh quen thuộc vang lên.

“A, có, anh chờ một lát, chúng tôi lập tức ra ngay đây.”

Từ Xuân Thâm nghe thấy giọng cô vẫn tràn đầy nguyên khí như cũ, không có nửa điểm suy yếu liền lộ ra nụ cười thật lòng đầu tiên sau khi đến nơi này.

Dương Tam và Bánh Bao Thịt vốn muốn ăn cánh hoa để thoát ra ngoài, kết quả lại phát hiện cánh hoa kia cứng đến mức dù bọn họ cắn không ngừng nghỉ vẫn không ảnh hưởng gì đến nó, vì thế Dương Tam liền đổi cách khác, bắt đầu ăn từ tâm hoa. Sau khi ăn hết tâm hoa, cô lại tiếp tục ăn đến cuống hoa, sau đó lại đến cành, cuối cùng không biết làm thế nào lại ăn đến thân cây.

Cô và Bánh Bao Thịt ăn uống rất khỏe, nhưng cũng không chịu nổi độ lớn của Kiến Mộc, ăn đến khi cảm thấy mệt liền dứt khoát chợp mắt một lát, chuẩn bị tinh thần ngủ dậy lại tiếp tục ăn.

Sau khi tỉnh ngủ, Dương Tam liền nghe thấy giọng nói của Từ Xuân Thâm, lúc này mới lên tiếng đáp lại anh.

“Miếng cuối cùng ai đến ăn đây?”

Dương Tam hỏi Bánh Bao Thịt, đối với việc này cô cũng không có yêu cầu gì cả, dù sao mấy ngày nay cô đã ăn đủ nhiều.

Bánh Bao Thịt nhấc tay: “Để con!”

Sau đó thằng bé mở miệng, hung hăng cắn xuống, trực tiếp cắn ra một cái động lớn.

Ánh sáng thi nhau chiếu vào khiến bọn họ theo bản năng híp mắt lại. Dương Tam và Bánh Bao Thịt từ trong hang chui ra, cảm giác bản thân đã một lần nữa khôi phục tự do.

Từ Xuân Thâm đâu? Anh đang ở nơi nào?

Dương Tam nhìn bốn phía xung quanh, mãi đến khi nhìn lên trên cành cao mới thấy được một hình bóng quen thuộc.

“Anh chạy lên đó làm gì? Không xuống dưới này được sao?”

Dương Tam ngửa đầu lên gọi Từ Xuân Thâm, không biết có phải là do ngược sáng hay không mà nét mặt Từ Xuân Thâm trông có vẻ mông lung.

Từ Xuân Thâm vốn cảm thấy ở trên này rất an toàn, nghe được lời của Dương Tam lập tức nói: “Tôi không còn sức lực nên không leo xuống được.”

Anh không đề cập chút nào đến chuyện bản thân có thể thao túng di hài của Kiến Mộc đưa mình xuống dưới.

Dương Tam lắc đầu: “Đúng là anh không xuống được, vậy để tôi ôm anh xuống.”

Thân mình cô chợt lóe, trực tiếp xuất hiện bên cạnh Từ Xuân Thâm.

1.55153 sec| 2394.398 kb