Mấy người Bắc Bất Nhạc bước ra khỏi phòng, nhìn lên bầu trời đêm đen nhánh, ai cũng có cảm giác không chân thật.

Minh chân nhân tiến đến bên người ông ta, thấp giọng hỏi: “Vị này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?”

Không chỉ có quan hệ rất tốt với Vi Hộ, mà một thân cây cao lớn như vậy nói ăn là ăn, nhìn thế nào cũng không giống nhân loại! À, cô ấy còn là đích truyền của Ngũ Trang Quan, nói không chừng chính là Thao Thiết thành tinh.

Trương chân nhân ho khan một tiếng, sâu kín nói: “Tôi với cô ấy đều ở thành phố R. Bảy tháng trước, có một vị lãnh đạo bị ác quỷ dây dưa đã đến đạo quan của tôi xin giúp đỡ.”

Mọi người đều nhìn về phía hắn, lỗ tai không khỏi dựng thẳng lên.

“Sau đó tổ sư gia Lữ chân nhân liền báo mộng để chúng tôi chuyển lời với bà ta ở tù là biện pháp tốt nhất. Mãi sau này tôi mới biết, dường như vị nữ lãnh đạo kia đã đắc tội với Dương Tam.”

“Lúc ấy tất cả các đạo quan ở thành phố R đều nhận được báo mộng.”

Thần tăng Minh Tĩnh chắp tay trước ngực: “A di đà Phật.”

Trương chân nhân bổ sung thêm: “Sau đó, tôi cùng mấy vị hòa thượng nói chuyện phiếm, nghe nói bọn họ cũng được báo mộng.”

Khóe miệng mọi người giật giật, hậu trường thật sự quá lớn mạnh, nếu bọn họ còn tiếp tục bàn tán, liệu có tổ sư gia của từng người có trở về báo mộng hay không.

Dương Tam không hề biết về cuộc thảo luận của những hòa thượng và đạo sĩ kia, mặc dù biết thì cô cũng không để ý đến những chuyện nhỏ này.

Cô ngồi trên ghế đặt bên cạnh mép giường, nhàm chán lướt Weibo. Thời gian gần đây, Weibo cũng chẳng có tin bát quái gì đặc biệt thú vị, lướt được một lúc cô liền cảm thấy buồn chán.

Cô buông di động, ngẩn người nhìn Từ Xuân Thâm. Chuyện này cũng không thể trách cô, dù gì trong căn phòng này chẳng có gì đáng xem cả, chỉ có Từ Xuân Thâm tú sắc khả xan, nhìn rất đẹp mắt.

Càng nhìn lại càng thèm.

Dương Tam chỉ có thể đấm ngực dậm chân: Sao người này lại ăn ngon đến vậy cơ chứ? Luôn toát ra mị lực mà bản thân không hề hay biết. Chẳng lẽ kiếp trước Từ Xuân Thâm là một vị đại thần nào đó? Có thể làm ra một cuộc chiến lớn như vậy, nếu nói kiếp trước anh chỉ là một người bình thường thì đánh chết Dương Tam cũng không tin. Tuy rằng cô quan hệ rộng rãi, nhưng không phải thần minh nào cô cũng quen biết, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không thể đoán ra anh là ai.

Bất quá không phải thần minh nào ăn cũng ngon, tuy rằng nói lời này có hiềm nghi khi sư diệt tổ - nhưng đích xác Dương Tam không có khẩu vị khi nhìn thấy sư phụ nhà mình.

Ánh mắt cô dừng lại trên ngón tay như chất ngọc thượng đẳng của Từ Xuân Thâm, dưới ánh đèn mờ nhạt, da thịt trên người anh phảng phất như có thể phát sáng.

Dương Tam không nhịn được nuốt nước miếng, nhớ lại tư vị của những giọt máu kia, tiểu nhân tà ác trong lòng bắt đầu ngo ngoe rục rịch: Cắn một ngụm, chỉ cắn một ngụm thôi, hẳn là không sao đâu? Kỹ thuật của cô rất tốt, khẳng định sẽ không làm đau Từ Xuân Thâm, cô cũng sẽ khống chế bản thân thật tốt, chỉ uống một chút thôi.

Giúp cô giải cơn khát là tốt rồi!

Cô lấy ra một bông hoa, bắt đầu ngắt cánh hoa: “Cắn, không cắn, cắn, không cắn... cắn!!!”

Vạn tuế, ngay cả trời cao cũng đã ám chỉ rằng cô có thể cắn một ngụm!

Dương Tam nắm lấy ngón tay Từ Xuân Thâm, còn chưa kịp há miệng, người trên giường đã mở to mắt.

Tình cảnh bốn mắt nhìn nhau này thật là có chút xấu hổ.

Dương Tam yên lặng buông ngón tay anh ra, nhớ lại mấy quyển tiểu thuyết mà trước đây Từ Xuân Thâm đã từng gửi đến, linh quang chợt lóe:

“Tôi thấy anh vẫn luôn hôn mê không tỉnh, nên định học tập cách hoàng tử đánh thức mỹ nhân đang ngủ xem có kết quả hay không.”

Không phải mỹ nhân ngủ say bị hoàng tử hôn tỉnh hay sao?

Từ Xuân Thâm xoa xoa huyệt thái dương, một lần nữa nhắm mắt lại: “Tôi còn muốn ngủ thêm một chút.”

Dương Tam: ???

Tình huống như thế này cô có nên cắn tiếp hay không? Tiểu thuyết cũng không đề cập đến tình huống này.

Ma giới.

Dung nham nóng bỏng đang phun trào, khiến người ta không chút nghi ngờ, chỉ cần rơi vào thì ngay đến cả tro cốt cũng không còn. Khác với dùng nham bình thường, dung nham ở đây lại có một màu đen thuần khiết. Thậm chí còn có thể nghe được âm thanh lưu động của dòng chảy.

Ở giữa dòng dung nham đặt một chiếc vương tọa được làm từ cả trăm bộ xương trắng, nhưng đây cũng không phải là toàn bộ, một nửa thân thể của nó chìm bên dưới dung nham, để dung nham mãnh liệt cọ rửa xương trắng.

Xương trắng dày đặc, dung nham đen tuyền, đen trắng đan xen tạo nên sự tương phản màu sắc mãnh liệt, khiến bất kỳ ai cũng không thể nào rời mắt khỏi hình ảnh vừa sợ hãi lại vừa quỷ dị này. Một người đàn ông mặc áo đen bước trên dung nham, tư thái thong dong như đang tản bộ trên sân vắng, phảng phất như đang đi trên con đường bình thường.

Hắn chậm rãi bước đi trên dòng chảy, cuối cùng ngồi lên vương tọa, rũ mi, đôi mắt khép hờ, lại có phong thái uy nghiêm bễ nghễ thiên hạ, thần sắc nhàn nhạt tựa hồ mang theo một chút chán ghét.

“Bệ hạ, Kỷ Khâm cùng tiểu đội thứ tám đã bỏ mình, thi cốt không còn.” Một âm thanh đột ngột theo gió thổi đến, mơ hồ mang theo lửa giận, ngay lập tức một tên ác ma xuất hiện trước mặt người đàn ông áo đen

Người đàn ông được xưng là bệ hạ chính là vương của Ma giới, ngữ khí của hắn bình đạm: “Ta đã biết.”

Một Ma tộc cấp cao khác liền xuất hiện, thái độ rất không cam lòng: “Tại sao lại không cứu bọn họ? Tại sao lại trơ mắt nhìn bọn họ đang sống sờ sờ bị ăn mất. Chúng ta rất vất vả mới có thể câu động tâm ma của Kỳ Lân, thừa dịp Kỳ Lân nhất tộc tâm thần bất định đưa hậu duệ đầu thai vào bụng bọn họ, lấy xuất thân là con trai của tộc Kỳ Lân. Vì cái gì phải hy sinh một quân cờ quan trọng như vậy?”

“Các ngươi đang chỉ trích ta sao?”

Ngữ khí bình tĩnh nghe không có ý tứ trách móc nặng nề nhưng lại khiến hai gã quý tộc của Ma tộc đổ mồ hôi lạnh.

Bọn chúng không quên cách thế giới này chọn ra Ma Vương. Một trăm Ma tộc cường đại nhất bị ném và dung nham để giết hại lẫn nhau, kẻ duy nhất sống sót chính là tân vương.

“Thuộc hạ không dám, chỉ là thuộc hạ có chút khó hiểu.”

Ma Vương ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trong không khí, phảng phất như thấy trước tương lai xa xôi, hắn cong môi một nụ cười châm chọc:

“Vì lợi ích vĩ đại hơn.”

1.01844 sec| 2398.719 kb