Dương Tam lập tức lắc đầu: “Không có, con không ăn nhiều như vậy, còn chia một ít cho Bánh Bao Thịt nữa.” Sau đó cô tiếp tục bổ sung: “Con còn ăn một còn Kỳ Lân.”
Trấn Nguyên Tử nghẹn một hơi, nghe được câu cuối suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh: “Kỳ Lân? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Tam kể lại chuyện liên quan đến Kỷ Khâm, sau đó nhíu mày: “Con cũng không hiểu hắn ta bị điên cái gì nữa, cư nhiên chạy đến hợp tác với Ma tộc.”
Sắc mặt Trấn Nguyên Tử trở nên nghiêm túc, vuốt ve chòm râu, cảm thấy vô cùng mệt tâm: “Mấy ngày nữa ta sẽ đi tìm ông nội hắn uống trà.” Cũng nên để Kỳ Lân nhất tộc biết việc này, tránh cho sau này bọn họ đổ mọi chuyện lên đầu đồ đệ của ông.
Vốn dĩ, ông còn tưởng rằng Kỷ Khâm tìm mọi cách ở gần nơi này là vì muốn gần quan được ban lộc, không ngờ ngay từ ban đầu đối phương đã có rắp tâm hại người. Ông nhìn vẻ mặt bình tĩnh của đệ tử, ưu sầu trong lòng chồng chất như núi, sau cùng thở dài một hơi:
“Nếu con tiếp tục ăn thêm nữa thì mặt sẽ ngày càng tròn trịa hơn đấy.”
Ông không thể nói ra sự thật, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở Dương Tam.
Dương Tam theo bản năng sờ gương mặt mình, tuy rằng có chút bụ bẫm nhưng vẫn khá cân đối, ai không khen cô người gặp người thích, tròn trịa chỗ nào chứ! Nếu người nói lời này không phải là sư phụ, cô nhất định sẽ nhìn đối phương bằng ánh mắt hình viên đạn.
Cô ủy khuất nói: “Mấy ngày tới con sẽ ăn nhiều rau xanh hơn.”
Trấn Nguyên Tử vô cùng xem trọng chuyện của Kỷ Khâm, sau khi tưới nước cho mấy cây linh thảo trồng ở ban công liền vội vàng rời đi.
Dương Tam nhìn theo bóng lưng của ông, không nhịn được gõ đầu mình, vừa rồi cô quên hỏi sư phụ về kiếp trước của Từ Xuân Thâm.
Cô chạy ra ban công hái một ít rau xanh. Trong chuyến đi này, dù là Kiến Mộc hay là Ma tộc thì cô cũng đã ăn quá nhiều đồ nóng, bởi vậy bây giờ cô cần phải ăn rau xanh để hạ hỏa.
Cô tự làm cho mình món salad rau dưa, sau đó tiện tay từ trong không gian lấy ra một ít máu Kỳ Lân, máu sư đà và máu đại bàng.
Dương Tam vén tay áo lên, bắt đầu hành động. May mắn là lúc trước sau khi cô ăn Ma tộc liền giữ lại xương cốt của bọn chúng, đúng lúc có thể làm món canh xương hầm. Món canh xương hầm cũng đã thành công khiến Bánh Bao Thịt đang ngủ trong phòng thèm đến tỉnh giấc, ánh mắt mơ màng chạy đến chỗ Dương Tam. Thế là Dương Tam dứt khoát để thằng bé làm trợ thủ, phụ trách khuấy đều, tránh để số máu kia đông lại thành khối.
Chờ sau khi mọi thứ đã hoàn thành thì cũng đã nửa ngày trôi qua.
Món canh huyết kia tỏa ra mùi hương mê người, nếu còn cho thêm dưa chua vào nữa thì sẽ càng mỹ vị hơn. Dương Tam múc một thìa tự mình nếm thử, chỉ cảm thấy hương vị tươi ngon lưu lại trong khoang miệng.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó quyết định để lại một nửa cho bản thân, phần còn lại sẽ đưa qua cho Từ Xuân Thâm.
Lúc Dương Tam đến, Từ Xuân Thâm đang dọn dẹp sách trong phòng khách. Anh đã thay một chiếc áo sơ mi thêu tay, đơn giản khiêm tốn những lại không kén phần xa xỉ, tay áo xắn lên, hai cúc áo trên cùng được tháo ra, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong xương quai xanh, gợi cảm mê người.
Dương Tam bưng bát canh huyết, bình tĩnh nói: “Tôi làm chút đồ ăn, đặc biệt mang sang mời anh nếm thử một chút.” Tuy rằng máu Kỳ Lâm hiếm có khó tìm, nhưng nếu so sánh với máu của Từ Xuân Thâm liền trở thành hàng hóa có thể lấy ra giao dịch.
Trong mắt Từ Xuân Thâm tăng thêm vài phần ý cười: “Vậy tôi đây liền cung kính không bằng tuân lệnh.”
Anh lấy một chùm chìa khóa từ trên kệ xuống, vờ như không có chuyện gì nói với cô: “Đây là chìa khóa nhà của tôi, cô cứ cầm lấy đi.”
Vẻ mặt anh nhẹ nhàng bâng quơ nhưng trong lòng lại vô cùng khẩn trương, vì thế liền bổ sung thêm một câu:
“Sau này nếu cô muốn ăn rau xanh với linh quả ở ban công thì có thể tự hái lấy, không cần chờ tôi về.”
Dương Tam đặt bát canh xuống, khó hiểu hỏi lại: “Nhưng tôi muốn vào nhà anh cũng đâu cần chìa khóa?” Bất cứ lúc nào cô cũng có thể đi xuyên qua cửa, mấy cái cửa ở nhân gian căn bản không thể ngăn được cô. Lúc trước gõ cửa cũng chỉ là phép lịch sự mà thôi.
Từ Xuân Thâm trầm mặc một chút, nói: “Đôi lúc tôi cũng rất bất cẩn, không cẩn thận để quên mất chìa khóa ở đâu đó, nên tôi cần một người giữ hộ chìa khóa dự phòng.”
Anh đường đường là một ảnh đế, người muốn giữ chìa khóa nhà anh có thể xếp hàng dài từ thành phố R đến thủ đô. Cố tình anh hết lần này đến lần khác muốn đưa chìa khoá cho người mình thích, nhưng người này lại kém tinh ý, khiến anh phải tìm mọi biện pháp chủ động đưa đến tay cô.
Dương Tam lập tức chấp nhận lý do này, cầm lấy chùm chìa khóa: “Vậy được rồi, tôi sẽ giúp anh giữ nó.” Vừa dứt lời cô liền đặt chìa khóa vào một chiếc hộp trong không gian giới tử.
Xong xuôi, cô liền chỉ vào bát canh huyết: “Cái này nên ăn khi còn nóng.”
Hiện giờ trù nghệ của Từ Xuân Thâm đã vô cùng cao siêu, anh thuần thục mang canh huyết vào trong bếp, còn hỏi Dương Tam muốn ăn như thế nào, cuối cùng Từ Xuân Thâm vẫn lựa chọn làm món hầm. Điều duy nhất khiến anh tiếc nuối là dưa chua này mua ở siêu thị, không phải do chính mình làm, bởi vậy hương vị món canh huyết dưa chua chưa được hoàn mỹ. Từ Xuân Thâm quyết định hai ngày nữa sẽ lấy một ít rau dưa ở ban công để tự làm dưa chua. Anh không hề phát hiện ra bản thân ngày càng giống một hiền thê lương mẫu.
Dương Tam vốn đã ăn ở nhà, ngửi thấy mùi hương trên bếp thì lại bắt đầu thèm thuồng, vô cùng tự giác bày thêm một đôi đũa.
Lúc ăn cô cũng không quên múc thêm vào chén của Từ Xuân Thâm: “Ăn nhiều một chút, rất bổ máu.” Bổ sung khí huyết mới có thể tiếp tục lấy máu.
Biểu tình chờ mong của Từ Xuân Thâm đã bị đả kích bởi lời nói của cô.
Anh gắp một miếng bỏ vào miệng, canh huyết không hề có mùi máu tươi, vô cùng tươi ngon khiến hai mắt anh sáng lên.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo