Thời điểm Dương Tam nhảy lên, tinh mắt phát hiện ra Kỷ Khâm đang nằm hôn mê bất tỉnh trong một đóa hoa gần đó. Bởi vì, trước đó cô ngủ thiếp đi nên không nghe thấy cuộc đối thoại bên ngoài, nhưng cũng vì chiếc vảy kia mà cô đã nghi ngờ Kỷ Khâm.
Từ Xuân Thâm nhìn theo tầm mắt cô, giải thích: “Hắn ta dẫn tôi đến nơi này, muốn tôi trở thành chất dinh dưỡng nuôi dưỡng Kiến Mộc.”
Sau đó Từ Xuân Thâm liền nói với Dương Tam chuyện anh có thể thao túng Tử Tâm Đằng và di hài của Kiến Mộc, lấy yêu chi đạo trị yêu chi thân.
Dương Tam nghe vậy thì ngẩn ra, hơi hé miệng, dáng vẻ so với ngày thường có thêm vài phần ngốc nghếch: “Chẳng lẽ ở nơi này một ngày bằng ở bên ngoài một năm hay sao?”
Nếu không tại sao Từ Xuân Thâm lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, ngay cả Kỷ Khâm và Ma tộc cũng không thể làm gì được anh.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Từ Xuân Thâm hiện lên ý cười, trong lòng vừa động, một đóa hoa tulip nở rộ lơ lửng trong không khí, trong thế giới nồng đậm ma khí này, màu vàng óng ánh của đóa hoa mang đến sinh cơ và màu sắc không hề tầm thường.
Dương Tam nhận lấy đóa hoa, ngửi mùi thơm nhàn nhạt, đôi mắt chợt sáng rực lên, giữ chặt lấy tay áo anh: “Vậy anh có thể biến ra nhâm sâm hay không? Còn có quả bàn đào nữa?”
Trên mặt cô viết to hai chữ “Chờ mong” khiến người ta không đành lòng cự tuyệt. Chỉ là…
Mí mắt Từ Xuân Thâm giựt giựt, chuyện này quá khó khăn, anh chỉ đành hữu tâm vô lực.
Dương Tam bĩu môi, lấy lui làm tiến nói: “Vậy những linh quả khác thì sao?”
Từ Xuân Thâm bỗng nhiên cảm thấy năng lực này của anh cũng không có gì ghê gớm, ngay cả linh quả cũng không thể biến ra.
Dương Tam thở dài một hơi, cô còn nghĩ rằng sau này mình có thể tha hồ ăn linh quả, quả nhiên là do cô suy nghĩ quá nhiều.
Từ Xuân Thâm nói sang chuyện khác: “Bản thể của Kỷ Khâm là gì?”
Đôi mắt của Dương Tam nheo lại, giọng nói có chút nghi hoặc: “Kỳ lân, hắn là con cháu của tộc kỳ lân. Theo lý mà nói, dù kỳ lân có hợp tác với ai cũng sẽ không hợp tác với Ma tộc.”
Kỳ Lân, Long tộc và Phượng Hoàng nhất tộc là tam đại chủng tộc của Hồng Hoang, nổi bật vô song, kết quả dưới sự châm ngòi của Ma tổ La Hầu, ba đại gia tộc liền mở ra cuộc chiến, sau cùng cả ba đều đại thương nguyên khí, Kỳ Lân nhất tộc càng trú ẩn tránh đời.
Ba gia tộc này có huyết hải thâm thù với Ma tộc, làm con cháu của Kỳ Lân, Kỷ Khâm vốn là đối tượng không có khả năng hợp tác với Ma tộc nhất.
Từ Xuân Thâm nói với cô Kỷ Khâm có chút bất thường, bao gồm cả đôi mắt đỏ ngầu và hắc khí phát ra trên người hắn.
Dương Tam cân nhắc vấn đề này: “Chẳng lẽ hắn đã nhập ma? Không, tôi tin chắc rằng ngay cả khi nhập ma cũng không có biểu hiện này.”
Cô đã từng gặp qua một vị thuộc tộc Kỳ Lân, ngay cả khi ngủ đối phương cũng hô to “Tên La Hầu kia, chịu chết đi!”, có thể thấy được mối thù này sâu như biển, quyết không đội trời chung. Nếu Kỷ Khâm thật sự nhập ma, tính cách sẽ ngày càng trở nên cực đoan cố chấp, biểu hiện bên ngoài chính là tâm ma phát tác, trực tiếp chạy đến Ma tộc đại sát một phen mới đúng.
Đang suy nghĩ, Dương Tam bỗng nhiên nhớ đến một vấn đề, cô nhìn thẳng vào Từ Xuân Thâm: “Nếu anh có thể khống chế Kiến Mộc, vậy thì muốn xuống mặt đất không phải rất dễ dàng hay sao?” Tại sao lại còn muốn cô ôm anh xuống?
Từ Xuân Thâm bị bắt quả tang tại chỗ vẫn bình tĩnh như cũ: “Vừa nãy sử dụng quá nhiều linh lực, nên hiện giờ không còn đủ sức khống chế nó.” Anh để lộ biểu cảm có chút mệt mỏi:
“Đầu tôi cũng hơi đau.”
Dương Tam bừng tỉnh, lời giải thích này nghe cũng khá hợp lý.
Bánh Bao Thịt ở bên dưới ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ, cổ mỏi nhừ, ủy khuất lên tiếng: “Sao hai người vẫn chưa xuống?”
Dương Tam ho khan một tiếng, ở trên đây nói chuyện phiếm quá high, suýt chút nữa đã quên mất chuyện chính.
Cô đứng trên cây, duỗi hai tay ra, định đưa Từ Xuân Thâm xuống theo kiểu ôm công chúa.
Một người đàn ông như Từ Xuân Thâm lại không hề cảm thấy hổ thẹn, chủ động nhào vào lòng cô.
Giây tiếp theo, thân thể bọn họ đột nhiên mất thăng bằng, Kiến Mộc vốn cao lớn đĩnh đạc ầm ầm đổ sập xuống, hóa thành những mảnh vụn bay múa đầy trời. Di hài Kiến Mộc bị Dương Tam và Bánh Bao Thịt ăn thành một thông đạo, đã sớm trống rỗng, sau đó lại bị Từ Xuân Thâm dùng linh lực khống chế, bắt giữ không ít Ma tộc. Vì thế di hài của Kiến Mộc không thể tiếp tục chịu đựng, trực tiếp ngã xuống, như tuyên bố với mọi người “Nó không hầu hạ nữa”.
Dương Tam theo bản năng bắt lấy cánh tay của Từ Xuân Thâm, triệu hoán một đám mây, nhẹ nhàng nhảy lên thành công hạ lên cánh mây.
Từ Xuân Thâm nắm chặt lấy tay cô, không hề có ý buông ra.
Chờ sau khi đám mây đáp xuống mặt đất, Dương Tam rút tay ra, vỗ vỗ bả vai Từ Xuân Thâm: “Vừa rồi anh nắm chặt như vậy, chẳng lẽ là sợ độ cao?”
Từ Xuân Thâm suy nghĩ một chút, sau đó ừ một tiếng, có chút tiếc nuối buông tay ra, tốc độ của đám mây này quá nhanh.
Di hài Kiến Mộc ngã xuống, vỡ tan tành thành từng khối vụn. Những “mảnh vụn thi thể” này tựa như đang lên án Dương Tam và Bánh Bao Thịt đã tàn phá nó hung ác như thế nào. Đương nhiên nếu muốn khiến Dương Tam vì vậy mà cảm thấy áy này thì đó là chuyện không thể nào. Thay vì giữ lại Kiến Mộc để kẻ xấu lợi dụng, còn không bằng để cô và Bánh Bao Thịt ăn nó, đoạt tuyệt mọi hậu hoạn. Nhìn từ góc độ khác cũng xem như Kiến Mộc sống trong thân thể bọn họ, còn có thể vĩnh viễn sống trong lòng bọn họ.
Bánh Bao Thịt từ bên dưới tàng cây bò ra, đầu tóc rối bù, gương mặt đầy bụi bẩn, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Dương Tam cau mày nhìn màn sương mù màu đen tỏa ra xung quanh, cảm thấy hết sức đau đầu. Sau khi di hài của Kiến Mộc ngã xuống, những ma khí này không còn chịu sự khống chế. Nếu tiếp tục để mọi chuyện diễn ra như thế này, thì sớm muộn gì ma khí cũng sẽ thâm nhập vào lòng đất, ảnh hưởng đến nhân loại.
Từ Xuân Thâm cũng nhăn mày, một lúc lâu sau mặt mày liền giãn ra, anh đã có chủ ý, bèn nhỏ giọng nói với Dương Tam: “Tôi sẽ xử lý chỗ ma khí này, chỉ là lát nữa phải làm phiền cô đưa tôi trở về mặt đất.”
Một giây sau, đất cằn sỏi đá dưới chân anh lập tức xuất hiện mảng cỏ xanh, nở ra những đóa hoa diễm lệ. Những đóa hoa này tạo thành sóng biển, giống như thủy triều, lấy Từ Xuân Thâm làm trung tâm mọc tràn lan khắp bốn phương tám hướng. Biển hoa lan đến đâu, ma khí màu đen liền được tinh lọc, hóa thành từng cơn gió. Làn gió nhẹ nhàng thổi qua gương mặt cô, tựa như âm thanh trong đêm nhẹ nhàng nỉ non.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo