Trấn Nguyên Tử không biết suy nghĩ của anh, tiếp tục hồi tưởng về quá khứ: “Khi còn nhỏ, con bé thật sự rất đáng yêu, có thức ăn ngon đều chia sẻ với chúng ta, nhưng chỉ chốc lát sau con bé liền hối hận, nước mắt lưng tròng nhìn chúng ta, thấy vậy chúng ta lại không nhịn được trả lại cho con bé. Sau khi cậu rời đi, con bé khóc nước mắt nước mũi chảy tèm lem, tôi phải dùng nhân sâm mới có thể dỗ dành con bé.”
Trấn Nguyên Tử nói một hồi liền không còn gì giấu giếm, ngay cả nhân sâm cũng đều kể ra, suýt chút nữa không trực tiếp nói với Từ Xuân Thâm ông chính là Trấn Nguyên Tử. Thật ra cũng là do quan hệ giữa Trấn Nguyên Tử và Từ Xuân Thâm khá thân thiết nên ông mới không ngại tiết lộ thân phận.
Lặng lẽ đón nhận sấm sét đã trở thành thói quen của Từ Xuân Thâm.
Kiếp trước anh có thể sống được ít nhất bốn ngàn tuổi thì chuyện sư phụ của Dương Tam là Trấn Nguyên Tử cũng không tính là chuyện lớn.
Từ Xuân Thâm nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, cố gắng áp chế sự kinh hãi trong lòng.
Trấn Nguyên Tử tiếp tục luyên thuyên về chuyện đồ đệ nhà ông lúc nhỏ dễ thương như thế nào, khiến không ít đại lão muốn trộm về nuôi. Từ Xuân Thâm không khỏi gật đầu tán đồng, trong giấc mơ anh cũng đã nhìn thấy dáng vẻ lúc mới sinh của Dương Tam, quả thật trắng trẻo đáng yêu.
Nghĩ đến chuyện này, khóe miệng anh liền gợi lên ý cười ôn nhu.
Trấn Nguyên Tử nhìn thoáng qua, thấy khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng lên, khóe mắt đuôi mày đều không giấu được tình ý thì càng thêm tức giận. Ông chậm rãi phun ra vài chữ:
“Luyến - đồng - phích.”
Khóe miệng Từ Xuân Thâm giật giật, kiên quyết không thừa nhận: “Lúc tôi thích Dương Tam thì cô ấy cũng đã thành niên.”
Trấn Nguyên Tử trừng mắt cười lạnh: “Là
trưởng bối thì phải có dáng vẻ của trưởng bối. Chờ sau này khi cậu khôi phục ký ức thì đừng hối hận.” Ông dừng lại một chút, ngữ khí trở nên ôn hòa hơn:
“Tôi thấy Vi Hộ cũng không tệ, cậu đừng nên một chân đạp hai thuyền thì hơn.”
Khóe miệng Từ Xuân Thâm run rẩy mãnh liệt hơn, nói: “Tôi và Vi Hộ không có quan hệ gì cả.” Anh không ngờ Trấn Nguyên Tử lại có thể ghép đôi anh cùng với Vi Hộ.
Trấn Nguyên Tử chợt nhớ đến một chuyện khác: “Nếu cậu không có việc gì thì có thể đến Thái Sơn một chuyến giải sầu, nói không chừng đến đó cậu sẽ nhận ra tình cảm lúc trước của bản thân chỉ là ảo giác, đó chỉ đơn thuần là tình yêu thương của trưởng bối dành cho vãn bối mà thôi.”
Xem như ông đã nhắc nhở Từ Xuân Thâm, nói không chừng sau khi anh đến miếu thờ của mình dạo một vòng liền có thể khôi phục ký ức kiếp trước. Chờ sau khi khôi phục ký ức, để xem người này còn mặt mũi chạy đến theo đuổi tiểu bối nữa hay không.
Vì cô đệ tử Dương Tam mãi không bớt lo này, Trấn Nguyên Tử cũng rầu thúi ruột.
Từ Xuân Thâm vân đạm phong khinh nói: “Tôi vẫn chưa lẩm cẩm đến mức lẫn lộn tình cảm của bản thân, ít nhất tôi cũng sẽ không hôn môi tiểu bối.”
Trấn Nguyên Tử không thể tiếp tục nhẫn nhịn, trực tiếp lật bàn. Làm trò trước mặt ông, muốn khinh bạc đệ tử nhà ông à, thật to gan!
Trấn Nguyên Tử cực kỳ tức giận, trực tiếp bày trận pháp xung quanh nhà Dương Tam, khiến Từ Xuân Thâm mỗi lần đi qua đều không thể tìm được nhà.
Không biết đến khi nào Dương Tam mới trở về, Từ Xuân Thâm dứt khoát đi Thái Sơn một chuyến. Những lời Trấn Nguyên Tử nói trong lúc tức giận đều có ý ám chỉ khiến anh vô cùng để ý. Chẳng lẽ trên núi Thái Sơn có thứ gì rất quan trọng với anh sao?
Anh ôm ấp tâm trạng như vậy đi đến Thái Sơn. Thời điểm này không phải là mùa cao điểm du lịch, bởi vậy du khách cũng không tính là nhiều, Từ Xuân Thâm cũng không đi theo đoàn mà đơn độc cầm tờ hướng dẫn du lịch đi lên núi.
Không thể không thừa nhận, phong cảnh ở Thái Sơn đích xác là thanh u tráng lệ, núi non hùng vĩ, khí thế bàng bạc, không hổ là nơi đứng đầu Ngũ nhạc. Bước lên thềm đá quanh co uốn lượn, không những anh không cảm thấy mệt nhọc, ngược lại còn có cảm giác quen thuộc.
Mấy ngày nay Từ Xuân Thâm đi dạo quanh một số điểm du lịch ở Thái Sơn, điểm dừng chân cuối cùng là Thanh Đế cung nằm ở phía tây nam đỉnh Ngọc Hoàng Thái Sơn. Thanh Đế là nơi thờ phụng Thanh Đế ở phương đông, miếu thờ này không tính là hoàn mỹ, hương khói cũng không quá cường thịnh, nhưng mang đến cảm giác năm tháng lắng đọng từ xa xưa. Điều duy nhất phá hủy khí chất của nơi này chính là tượng thờ Thanh Đế, không biết là vị tín đồ thành kính nào đã đặc biệt tu sửa kim thân, thoạt nhìn khá đẹp nhưng khí chất lại không hợp với cung điện.
Mỗi lần Từ Xuân Thâm tiến vào chùa miếu đều sẽ thắp hương cúng bái một chút, vào Thanh Đế cung cũng không ngoại lệ.
Chỉ là sau khi thắp ba nén hương, đang lúc vái lạy thì hương tắt.
Vì vậy tình huống liền có chút xấu hổ.
Đạo sĩ trong miếu lại giúp anh thắp lửa thêm lần nữa.
Sau đó nén hương lại tiếp tục tắt.
Tiểu đạo sĩ vẻ mặt hiếm lạ nhìn Từ Xuân Thâm, có lẽ là bởi vì chưa từng lên mạng nên hắn cũng không nhận ra người trước mặt chính là ảnh đế nổi tiếng Hoa Hạ, chỉ đứng một bên cảm thấy trong lòng buồn bực: Chẳng lẽ đại thần Thanh Đế không thích người nọ hay sao? Nếu không như thế nào cả hai nén hương đều tắt? Hắn lớn từng này tuổi vẫn chưa từng gặp qua tình huống thế này.
Từ Xuân Thâm sờ sờ mũi, nhìn về phía tượng Thanh Đế để râu dài, gương mặt hiền từ. Không biết vì sao, anh có cảm giác dáng vẻ của Thanh Đế không nên như thế này, hẳn là phải trẻ tuổi tuấn dật hơn một chút.
Suy nghĩ này vừa nảy mầm, không khỏi khiến Từ Xuân Thâm cảm thấy buồn cười: Anh lại chưa từng nhìn thấy Thanh Đế, sao có thể biết Thanh Đế có dáng vẻ như thế nào.
Tiểu đạo sĩ tiếp tục giúp anh thắp lửa lần thứ ba, sau đó đưa cho Từ Xuân Thâm.
Từ Xuân Thâm nhận lấy nén hương, đang chuẩn bị bái lạy thì nén hương lại tiếp tục tắt, phảng phất như chưa từng đốt qua lửa.
Lần thứ ba…
Tiểu đạo sĩ nhìn anh với ánh mắt đồng tình: “Xem ra việc ngày hôm nay anh sở cầu không thuận lợi lắm.”
Khóe miệng Từ Xuân Thâm giật giật, anh vẫn chưa cầu nguyện gì cả. Vị thần minh này không hề cho anh chút mặt mũi nào cả! Chẳng lẽ kiếp trước anh và Thanh Đế có thù oán gì hay sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo