“Dương, Dương Tam…” Khi Sư Đà Tinh nhắc đến cái tên này, âm thanh đều run rẩy.
Đại Bàng cũng không khỏi chấn động, chỉ cần là tiểu yêu không nghe lời sẽ bị phụ huynh trong nhà uy hiếp: Nếu con còn khóc nháo thì sẽ để Dương Tam đến bắt con đi.
Cho dù sau này đám yêu quái kia đều đã trưởng thành, nhưng vì lúc nhỏ bị hù dọa nhiều lần nên cái tên này vẫn luôn là bóng ma tâm lý trong lòng bọn họ.
Đại Bàng lắp bắp nói: “Cô, cô thật sự là Dương Tam sao?”
Ngữ khí Dương Tam lạnh băng, nhiệt độ không khí xung quanh cũng giảm xuống vài độ, cô hung tợn liếc mắt nhìn bọn họ:
“Tôi vốn đang ngủ ngon giấc, đột nhiên máy bay lại gặp phải nhiễu động trời trong khiến tôi bị đánh thức. Hai người nói xem, món nợ này tôi nên tìm ai để đòi đây? Con người tôi khá dễ chịu, chỉ có một điều là khi vừa mới ngủ dậy lại bị chọc giận liền muốn tìm cái gì đó bỏ bụng.”
Sư Đà Tinh trực tiếp chỉ vào Đại Bàng: “Ăn cô ta! Cô ta là con gái, chắc chắn thịt sẽ non mềm hơn tôi! Hơn nữa cũng tại đôi cánh của cô ta vỗ tới vỗ lui mới tạo ra dòng khí lưu, tôi cũng bị liên lụy, tôi vô tội.”
Đại Bàng cũng nổi giận: “Rõ ràng đầu sỏ gây tội chính là anh! Nếu không phải anh tranh đoạt pháp bảo của tôi, tôi cũng sẽ không động thủ.”
Hai tiểu yêu này đang cố gắng đổ lỗi cho nhau.
Dương Tam nhàn nhạt nói: “Các người thật may mắn, hiện tại tính tình của tôi đã tốt hơn trước kia rất nhiều, nếu không tôi đã sớm ăn hết cả hai rồi.” Cô tạm dừng một chút, nói:
“Như vậy đi, mỗi người lưu lại cho tôi một chén máu, sau đó đầu thai lại một lần nữa, việc này xem như là kết thúc.”
Nếu chỉ là lấy máu, tuy rằng có chút mất mặt nhưng cả Sư Đà Tinh với Đại Bàng đều có thể chấp nhận. Nhưng đầu thai một lần nữa… Cho dù có trưởng bối bảo vệ, để bọn họ tiếp tục đầu thai thành đại bàng và sư đà, nhưng như vậy chẳng khác nào phải bắt đầu lại một lần nữa, ngàn năm tu luyện bị hủy trong phút chốc, làm thế nào bọn họ có thể chấp nhận.
Mặt Đại Bàng cáu lên: “Mơ tưởng!”
Dương Tam khẽ nở nụ cười: “Đến lúc đó tôi sẽ để cô đầu thai tốt một chút, xem như là bồi thường.”
Đại Bàng nghe thấy lời này không khỏi cảm thấy quen tai. Sau đó cô ta liền phản ứng lại, đây chẳng phải lời cô ta vừa nói hay sao?
Dương Tam ném ra hai thanh chủy thủ, con ngươi nhiễm ý cười:
“Trước khi lấy máu tôi sẽ cho các người một chút tức lợi, các người muốn tự mình động thủ, hay là để tôi đến giúp một tay?”
Dương Tam đặt hai lọ máu vào không gian, tâm tình vui sướng quay trở về máy bay. Cô đã để lại ấn ký của mình trên người hai tiểu yêu kia, nếu bọn họ ngoan ngoãn đầu thai thì thôi, nếu không thì đừng trách cô tự mình tìm đến cửa giúp bọn họ, đến lúc đó đầu thai thành ai không còn là chuyện bọn họ có thể quyết định.
Hơn nữa, nếu không phải hai người bọn họ có ý định đặt cược mạng sống của nhân loại, thì cùng lắm Dương Tam chỉ đập cho bọn họ một trận, sau đó lấy chút máu mà thôi. Cô không trực tiếp ăn bọn họ đã là nể mặt lắm rồi.
Máu đại bàng và máu sư đà, hai thứ này đều là vật đại bổ. Cô sẽ ăn một phần, còn lại một phần nhỏ sẽ dùng để bồi bổ khí huyết cho Từ Xuân Thâm.
Hai loại máu này có thể đổi được máu của Từ Xuân Thâm, giao dịch này thật sự có lời.
Khi cô quay lại thì máy bay đã sớm khôi phục lại trạng thái bình thường.
Từ Xuân Thâm thấp giọng hỏi: “Cô đã thu phục được đối phương?”
Thần thái Dương Tam cực kỳ tự tin: “Đương nhiên.” Cô đã ra mặt thì chắc chắn mọi việc sẽ được xử lý ổn thỏa.
Khóe miệng Từ Xuân Thâm cong lên, không nói gì thêm.
Quãng đường còn lại vô cùng thuận lợi, chờ xuống máy bay, Hà Nhất Phàm đã ở sân bay chờ bọn họ.
Trong khoảng thời gian này, Từ Xuân Thâm đã biến Hà Nhất Phàm thành một người lải nhải, không ít lần càm ràm:
“Không nói một tiếng nào đã chạy đi du lịch nửa tháng trời, hoàn toàn không có tin tức, tôi còn phải ra mặt che giấu giúp cậu.”
Anh ta không ngờ Từ Xuân Thâm là người yêu vào liền mất não, cư nhiên bỏ hết công việc chạy đi du lịch với Dương Tam.
Từ Xuân Thâm cũng biết mấy ngày gần đây anh ta đã rất vất vả: “Hay là để tôi tăng tiền lương cho cậu nhé?”
Hà Nhất Phàm trợn trắng mắt: “Tôi là loại người dễ bị tiền bạc mua chuộc như vậy sao?”
Từ Xuân Thâm liền nghe lời anh ta: “Được, thế thì tôi không tăng nữa.”
Suýt chút nữa Hà Nhất Phàm không thể thở nổi, nghẹn một hơi ở cổ họng, tay run run chỉ vào Từ Xuân Thâm.
Từ Xuân Thâm thấy vậy thì không khỏi bật cười: “Nói đùa thôi, ngoài tiền thưởng nửa năm tôi sẽ tăng thêm cho cậu hai tháng tiền lương.”
Hà Nhất Phàm hừ một tiếng, nể mặt tiền thưởng, xem như miễn cưỡng tha thứ anh vậy. Hà Nhất Phàm hoài nghi liếc mắt nhìn Từ Xuân Thâm một cái:
“Sao cậu vừa đi du lịch một chuyến trở về liền trở nên hoạt bát thế này? Có phải đã xảy ra chuyện tốt gì hay không?”
Anh ta phát hiện khí chất của bạn tốt tựa hồ có biến hóa, càng siêu nhiên hơn.
Từ Xuân Thâm nhàn nhạt nói: “Đúng là có chút chuyện tốt.”
Hà Nhất Phàm lập tức lên tinh thần: “Nói tôi nghe một chút xem nào.”
Từ Xuân Thâm, “Không được.”
Hà Nhất Phàm: “… À.”
Dương Tam và Bánh Bao Thịt ngồi ở phía sau: “Đến lúc phải đi rồi.”
Người ngồi ở vị trí ghế lái đương nhiên là Hà Nhất Phàm, hôm nay anh ta vẫn đảm nhiệm vai trò tài xế.
Từ sân bay trở về tiểu khu mất khoảng hai giờ đồng hồ, trên đường đi Hà Nhất Phàm cũng nói vài chuyện về công việc với Từ Xuân Thâm. Dương Tam không có hứng thú đối với những chuyện này, dứt khoát lôi tiểu thuyết ra xem. Chờ sau khi đến tiểu khu, cô cũng không đi cùng Từ Xuân Thâm, liền cùng Bánh Bao Thịt về nhà.
Dương Tam vừa mở cửa ra liền nhìn thấy sư phụ đang tưới nước ở bên ngoài ban công.
Trấn Nguyên Tử nghe được động tĩnh ở phía sau liền quay đầu, sau đó cảm thấy vô cùng kinh hách.
“Con… con lại ăn cái gì ở bên ngoài?”
Vẻ mặt Dương Tam ngoan ngoãn: “Con cũng không ăn gì nhiều, chỉ ăn một cái cây cùng với vài Ma tộc.” Không sai, Kiến Mộc chính là cái cây kia!
Trấn Nguyên Tử hoàn toàn không cười nổi: “Con ăn cả nhóm Ma tộc à?”
Nếu không đang êm đẹp như vậy sao lại có thể ăn ra tu vi chuẩn thánh thế này? Con bé căn bản chính là đồ tham ăn điển hình.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo