Đối mặt với cục diện nguy hiểm chạm vào là nổ ngay, tư thái của Từ Xuân Thâm vẫn thong dong bình tĩnh như cũ, chỉ là trong tay anh có thêm một ống sáo.
Vô số dây leo màu đen xuyên qua mặt đất, công kích về phía Từ Xuân Thâm.
Một giây sau, biểu cảm đắc ý của Kỷ Khâm Chí trở nên cứng đờ, thực vật Tử Tâm Đằng vốn nên công kích Từ Xuân Thâm lại đột nhiên thay đổi phương hướng, khiến một đám Ma tộc trở tay không kịp, bị trói chặt lại.
Dây leo hấp thụ máu trên người bọn chúng, càng giãy giụa thì càng bị xiết chặt, vô số dây leo khảm nhập sâu vào tận cốt nhục, khiến Ma tộc kêu rên thống khổ.
Thân hình Kỷ Khâm chợt lóe, trước ranh giới giữa sự sống và cái chết, hắn dùng một người giấy để thay thế bản thân mới tránh được một kiếp, chỉ là những Ma tộc khác không được may mắn như vậy.
Con ngươi đen nhánh của hắn ta chuyển sang màu đỏ tươi như máu, âm thanh mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi:
“Từ, Xuân, Thâm!”
Kỷ Khâm biết bản thân Từ Xuân Thâm là vật đại bổ, từ nhỏ đã hấp dẫn yêu ma quỷ quái, thậm chí thực vật cũng rất ưu ái người này, cũng chính vì vậy mà hắn ta mới nảy sinh ý đồ dùng Từ Xuân Thâm để nuôi dưỡng Kiến Mộc, nhưng chưa từng nghĩ đến đối phương lại là người có thực lực bậc này, thậm chí còn có thể khống chế ngược lại Tử Tâm Đằng.
Từ Xuân Thâm thong thả ung dung lên tiếng: “Nếu không phải trên đường đi tôi cảm ứng được có rất nhiều thực vật bên dưới lòng đất, thì làm sao có thể yên tâm cùng cậu đến nơi này?”
Những thực vật này chính là chỗ dựa của anh. Anh vốn dĩ không phải người lỗ mãng, dù lo lắng cho Dương Tam cũng không có khả năng lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, làm vậy chẳng khác nào kéo chân sau của Dương Tam.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía Kiến Mộc, tiếp tục nói: “Tôi còn phải cảm ơn cậu. Nếu không phải chính mắt nhìn thấy Kiến Mộc, thực lực của tôi cũng không thể khôi phục nhanh đến vậy.” Trước đó, tuy rằng anh có thể khống chế thực vật, nhưng lại không thể nào khống chế được khả năng thu phát tự nhiên, nhưng hiện tại phảng phất như những thực vật này đều là một bộ phận trên cơ thể anh.
Khóe miệng anh cong lên, thái độ vô cùng chân thành: “Thật lòng rất cảm ơn cậu, cậu thật sự là một yêu quái tốt.”
Lời này rơi vào trong tai Kỷ Khâm căn bản là chính là đang châm chọc hắn ta, như muốn kéo thêm cừu hận.
Kỷ Khâm cảm thấy mùi máu tươi dâng lên từ cổ họng nhưng hắn lại mạnh mẽ đè ép xuống. Hắn lạnh lùng nhìn Từ Xuân Thâm: “Ta vốn cho rằng ngươi là người suốt đời lương thiện, ta đã quá xem thường ngươi rồi.”
Hiện tại, đôi mắt Kỷ Khâm đỏ bừng, trên người hắn tản ra ma khí giống hệt như di hài của Kiến Mộc, khuôn mặt khó phân biệt nam nữ càng thêm vài phần yêu dị, hắn ta không quản an nguy của các Ma tộc khác, lập tức giơ tay lên, lam sắc hỏa diễm từ mặt đất đột ngột dâng lên, hóa thành hình dáng một con phượng hoàng, lấy khí thế lôi đình nhằm về phía Từ Xuân Thâm.
Nhân quả nghiệp lực chi hỏa - dù là thánh nhân cũng không thể lấy dính. Chiêu thức này khiến sắc mặt Kỷ Khâm càng thêm tái nhợt, thân mình có chút lảo đảo, làm nổi bật vết máu đỏ tươi ướt át trên khóe miệng. Hiện tại, hắn rõ ràng không phải là Thụy Thú Kỳ Lân trong truyền thuyết, mà là Ma tộc.
Mặc dù Từ Xuân Thâm không biết rõ ngọn lửa kia là gì, nhưng lại cảm nhận được sát khí dày đặc phát ra từ nó, rậm rạp như châm, che trời lấp đất, không một lối thoát.
Sắc mặt Từ Xuân Thâm ngưng trọng, dùng ý niệm trực tiếp khống chế tất cả Tử Tâm Đằng trói chặt nhân quả nghiệp lực chi hỏa.
Vô số Tử Tâm Đằng bị ngọn lửa màu lam thiêu cháy thành tro bụi, đến cả tro cũng không lưu lại, phảng phất như chưa từng tồn tại trên đời. Dù những sợi Tử Tâm Đằng này không thể tiêu diệt hoàn toàn nhân quả nghiệp lực chi hỏa, nhưng cũng có thể ngăn cản trong chốc lát.
Từ Xuân Thâm khẽ rùng mình, trong nháy mắt anh chủ động nương nhờ cành lá của Kiến Mộc, nhún chân nhảy lên di hài Kiến Mộc, dùng tay ôm lấy cành cây khô.
Nếu nhân quả nghiệp lực chi hỏa muốn thiêu chết anh, vậy thì hãy thiêu rụi cả di hài Kiến Mộc cuồn cuộn không ngừng chế tạo ma khí này.
Kỷ Khâm nhìn thấy một màn này, máu đều chảy ngược hết lên trên, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Vô sỉ!”
Di hài Kiến Mộc chính là hy vọng của Ma tộc, làm thế nào hắn có thể đoạn tuyệt tương lai của bọn họ cơ chứ.
Từ Xuân Thâm thấy thế liền buông lỏng tảng đá đang đè nặng trong lòng, anh chỉ đang đánh cược địa vị của Kiến Mộc trong lòng Kỷ Khâm mà thôi, muốn thử xem Kỷ Khâm liệu có vì giết anh mà hủy hoại cái cây này hay không. Nhìn chuyện xảy ra trước mắt thì xem ra dường như anh đã đánh cược chính xác.
Kỷ Khâm hít sâu một hơi, chợt lộ ra một ý cười tàn nhẫn: “Nếu ngươi đã thích ở trên đó, vậy thì cứ tiếp tục ở lại.”
Tuy rằng xảy ra quá nhiều chuyện nằm ngoài kế hoạch, nhưng mục đích của hắn chính là biến Từ Xuân Thâm trở thành chất dinh dưỡng nuôi dưỡng di hài của Kiến Mộc, nếu đối phương đã chủ động rơi vào tay Kiến Mộc, cũng xem như đã đạt được mục đích ban đầu.
Không tức giận, hắn ta không tức giận.
Kỷ Khâm nỗ lực trấn an bản thân, tay lại không tự giác nắm chặt thành quyền.
Từ Xuân Thâm, rốt cuộc ngươi có thân phận gì?
Trong lòng Kỷ Khâm mơ hồ có một suy đoán, nhưng lại bị hắn đè ép xuống: Là thần minh cổ xưa được thiên tử bái lạy, lại chạy đi đầu thai chuyển thế, chẳng lẽ bị điên rồi sao?
Từ Xuân Thâm ở trên cây, Kỷ Khâm ở dưới tàng cây, một người một yêu đang trong tình thế giằng co, chỉ cần chạm vào là sẽ lập tức phát nổ.
Vào thời điểm này, Từ Xuân Thâm lại bình tĩnh ngoài ý muốn.
Cành lá Kiến Mộc đang trói buộc anh đang từ từ hấp thu linh khí trên người anh.
Có thể nhìn thấy thần thụ thượng cổ, chuyến đi này cũng xem như không uổng phí. Anh không nhịn được tự hỏi một vấn đề, lần diễn tấu vào tháng chín năm ngoái, anh biết mình có khả năng thao túng thực vật, tuy rằng lúc ấy năng lực kia bộc phát là do bị kích thích. Về sau, Từ Xuân Thâm vẫn luôn chú ý khống chế năng lực của bản thân, dù sao đối tượng mà anh muốn theo đuổi cũng khá hung tàn, muốn vượt khó vươn lên chỉ có thể tiếp tục nâng cao bản lĩnh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo