Âm thanh nuốt nước miếng vang lên trong không gian yên tĩnh phá lệ rõ ràng. Dương Tam nhìn về phía Bánh Bao Thịt, gương mặt nó tràn đầy khát vọng nhìn chiếc lọ trống rỗng, trên đó như viết mấy chữ to “Con cũng muốn uống”.

Dương Tam đầu đầy hắc tuyến, đưa chiếc lọ trống không cho cậu nhóc, vừa nãy cô đẫ uống hết rồi, một giọt cũng không còn.

Bánh Bao Thịt ngửi ngửi mùi hương, trông có vẻ rất thỏa mãn.

Nhờ bình máu này là thực lực của Dương Tam đã sống lại, cô ngồi xuống, quan sát xung quanh. Bốn phía là một mảnh đen kịt nhưng lại có thể nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, hẳn là cô và Bánh Bao Thịt bị nhốt bên trong cánh hoa. Có lẽ bởi vì cùng loài nên đóa hoa này không hút đi sinh khí của cô và Bánh Bao Thịt.

Vì tránh để Ma tộc ở bên ngoài phát hiện ra manh mối, Dương Tam dứt khoát tạo ra một kết giới xung quanh cô và Bánh Bao Thịt.

Dương Tam hồi tưởng lại một chút những chuyện đã xảy ra, không thể không thừa nhận chuyến đi này cô đã quá sơ suất, có lẽ là bởi vì sau khi thức tỉnh, mọi chuyện vẫn luôn quá thuận buồm xuôi gió, chưa từng thất bại lần nào. Hơn nữa, các đại lão cơ bản đều đã về với cát bụi, vì thế cô liền ngang nhiên ngựa phi nước đại, không ngờ lúc này ngựa đang chạy lại bị mất móng.

Có lẽ lúc cô chém những bông hoa kia đã trở thành mục tiêu của bọn chúng. Lúc ấy cô cũng đã ngửi được mùi hương, lại chỉ cho rằng đó là hương hoa, kết quả đây lại là một cái bẫy. Bởi vậy dù cô tránh được nguy hiểm trên mặt đất, nhưng trong nháy mắt lại không thể thành công tránh né công kích ở phía sau. Thật là quá sơ suất!

Ma tộc đã im hơi lặng tiếng mấy vạn năm, cơ hồ hoàn toàn mất đi giấu vết, không nghĩ đến hôm nay cô có thể gặp được một góc của tảng băng chìm.

Nghe qua cuộc đối thoại bên ngoài, có lẽ bọn chúng định dùng máu để nuôi dưỡng di hài của Kiến Mộc, làm tốt việc này sẽ không ngừng cung cấp cho bọn chúng một lượng ma khí cực đại, trợ giúp bọn chúng mở rộng lãnh thổ. Qua cách nói chuyện thì dường như bọn chúng đã đoán trước rằng cô nhất định sẽ đến.

Sắc mặt Dương Tam hơi trầm xuống, từ trong không gian lấy ra một chiếc vảy.

Một lát sau, cô cất chiếc vảy kia lại.

Việc cấp bách trước mắt là phải nghĩ cách thoát khỏi nơi này!

Cô xắn tay áo lên, xoa tay hầm hè: “Bánh Bao Thịt, nhóc nói xem, chúng ta nên bắt đầu ăn từ đâu thì tốt nhỉ?” Xem như giúp bổ sung thể lực.

Nếu dùng cách bình thường thì không thể gây tổn hại đến cánh hoa này, thế thì trực tiếp ăn nó vậy! Trực tiếp ăn ra một lối thoát cũng không tệ!

Không biết vì sao Từ Xuân Thâm lại có chút thất thần, thấp thỏm không yên.

Dương Tam đã rời đi được năm ngày, một chút tin tức cũng không có. Lấy bản lĩnh của cô ấy, nếu rời đi lâu như vậy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng.

“Xuân Thâm, cậu thật sự không về cùng với chúng tôi sao?” Đạo diễn Chu Phong hỏi lại lần nữa. Công tác ghi hình của bọn họ đã kết thúc, sau khi thu thập dụng cụ, đoàn phim liền chuẩn bị rời khỏi nơi này. Tuy rằng phong cảnh nơi đây rất đẹp, nhưng chỉ cần cao nguyên nổi gió thì người trong đoàn phim lại xuất hiện không ít vấn đề về sức khỏe.

Từ Xuân Thâm gật đầu: “Phong cảnh ở đây không tồi, tôi sẽ ở lại đây thêm vài ngày nữa.”

Thấy ý anh đã quyết, Chu Phong cũng không khuyên bảo gì thêm: “Vậy chúng tôi đi trước nhé.”

Trong bộ phim này, Từ Xuân Thâm không đảm nhiệm vai chính, phân cảnh đã chính thức kết thúc trong hai ngày này, nên những cảnh quay tiếp theo cũng không cần anh.

Rất nhanh, đoàn người liền rời khỏi nơi này. Chỉ còn lại Từ Xuân Thâm và Kỷ Khâm, thật ra Hà Nhất Phàm cũng rất muốn lưu lại, nhưng Từ Xuân Thâm lại tìm cớ đuổi anh ta đi. Một mình anh lâm vào nguy hiểm thì cũng thôi, không thể liên lụy đến bạn tốt được.

Đợi đến khi đoàn làm phim chậm rãi rời đi, huyện thành này lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.

Sắc mặt Kỷ Khâm vi diệu: “Anh thật sự muốn đi cùng tôi sao? Đến lúc đó nếu chẳng may gặp phải nguy hiểm tôi cũng không rảnh lo cho anh.”

Từ Xuân Thâm khẽ mỉm cười: “Nếu tôi đã dám đi đến đó, đương nhiên là có năng lực tự bảo vệ bản thân.”

Kỷ Khâm khẽ gật đầu, nói: “Nể mặt Dương Tam, tôi sẽ tận lực bảo vệ anh chu toàn.”

“Cảm ơn.” Từ Xuân Thâm nói.

Kỷ Khâm cũng không chậm trễ thời gian, ngay buổi trưa hôm đó liền dẫn anh đi đến chỗ khối đá kia.

Đối với Từ Xuân Thâm, chặng đường tiếp theo không thể nghi ngờ là vô cùng mạo hiểm, thậm chí còn làm điên đảo cả thế giới quan của anh.

Cuối cùng bọn họ cũng thành công đi đến trước di hài của Kiến Mộc.

“Kiến Mộc.” Từ Xuân Thâm nhẹ nhàng phát ra tiếng thở dài, ánh mắt phức tạp. Sau khi tìm hiểu truyền thuyết thần mộc, trong đầu anh lại xuất hiện một đoạn ký ức: Thần thụ cao ngất ngã xuống từ chín tầng mây, trái cây rơi rụng đầy đất.

Người đàn ông một thân thanh y, khí chất ôn nhuận nhặt lên mấy quả, sau đó dùng pháp thuật huyễn hóa, che khuất đôi mắt của người đời. Đồng thời, những quả Kiến Mộc kia đã bị anh giấu trời giấu biển thu lại.

Chợt một đạo kiếm màu đen thẳng tắp lao về phía Từ Xuân Thâm, khi sắp đâm vào mi tâm lại bị dây leo màu xanh lá ngoi lên từ mặt đất chặn đứng đòn trí mạng này.

Người công kích chính là người đã che chở Từ Xuân Thâm suốt dọc đường đi đến đây - Kỷ Khâm.

Một kích thất bại, sắc mặt Kỷ Khâm khẽ biến: “Anh phát hiện ra từ khi nào?” Hắn cho rằng từ trước đến nay bản thân đã che giấu rất tốt, trên đường đi cũng đã nhiều lần trợ giúp Từ Xuân Thâm để anh buông lỏng đề phòng.

Từ Xuân Thâm thong thả ung dung nói: “Đối phó với tình địch, sao có thể không cẩn thận cơ chứ?”

Kỷ Khâm suýt chút nữa hộc máu: Hắn còn tưởng bản thân mình đã để lại dấu vết, nào ngờ lại vì nguyên nhân khó hiểu này.

Trên trán Kỷ Khâm hiện ra một mạt màu đen, lạnh lùng nói: “Động thủ đi, để hắn cũng trở thành chất dinh dưỡng của cái cây này.”

Giây tiếp theo, vô số Ma tộc xuất hiện xung quanh, bao vây Từ Xuân Thâm.

0.04843 sec| 2405.508 kb