Dương Tam khẽ nhướng mày, nhân quả nghiệp lực chi hỏa? Nghe nói là do lão tổ Minh Hà khống chế, cho dù là thánh nhân, một khi dính vào cũng sẽ bị nghiệp nhân quả quấn thân.
Bánh Bao Thịt nhìn ngọn lửa bên dưới: “Những ngọn lửa kia có thể ăn được không?”
Dương Tam suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta lấy một ít! Sau khi trở về sẽ nếm thử.” Đối với đồ tham ăn, dù nhìn thấy lửa cũng sẽ có dục vọng. Dù sao những nguyên liệu nấu ăn khác nhau, dùng những loại lửa khác nhau khi chế biến sẽ mang đến hương vị mới lạ. Không biết nhân quả nghiệp lực chi hỏa khi nấu lên thì thức ăn sẽ có hương vị gì.
Dương Tam ngo ngoe rục rịch, trước tiên tạm ngừng lại, lấy ra một cái chai thích hợp, thu lại một sợi nhân quả nghiệp lực chi hỏa.
Nhìn thấy Bánh Bao Thịt vẫn không chịu buông tha, cô vỗ vỗ đầu nó: “Chờ khi quay về lại tính tiếp, cứu người trước đã.”
Hoàn cảnh nơi này trông giống như nơi cư trú của tộc Tu La được ghi chép trong sách cổ, nhưng lại có điểm khác biệt. Lấy bản lĩnh của hai người bọn họ cũng phải bay suốt nửa giờ mới thoát khỏi phiến lửa này. Dương Tam có thể xác định nhóm người Bắc Bất Nhạc không rơi vào nơi này, nếu không sẽ không thể giữ được tính mạng.
Sau khi ra khỏi biển lửa, trước mắt bọn họ là một mảnh đất cháy đen, không có một cành cây ngọn cỏ, vạn dặm không hề có bất kỳ sinh vật sống nào, không gian yên tĩnh, phảng phất như chỉ có hai người bọn họ.
Dương Tam cùng Bánh Bao Thịt tiếp tục đi về phía trước, bất tri bất giác vô số ảo ảnh xuất hiện.
Một tuyệt sắc mỹ nhân dung mạo khuynh thành đang mỉm cười, rút đi lớp quần áo hoa mỹ tinh xảo đang mặt trên người, để lộ thân thể hoàn mỹ không tỳ vết. Một thiếu niên dung mạo tuấn mỹ, cung điện kim bích huy hoàng, xung quanh tràn ngập vàng bạc châu báu, vương miện đại diện cho quyền uy, sở hữu hết thảy những khát vọng mong cầu của người bình thường.
Rất nhiều ảo ảnh xuất hiện quanh cô, tựa như phía trước là miền đất cực lạc. Cho dù biết đây chỉ là giả nhưng vẫn khiến người ta không ngừng hướng tới.
Dương Tam mặt không đổi sắc, dùng những thứ này để dụ hoặc cô còn không bằng trực tiếp làm thịt một con rồng rồi bày biện trước mặt cô. Mấy tuấn nam mỹ nữ này lớn lên xinh đẹp thì như thế nào, chẳng phải không thể ăn được hay sao?
Dường như phát hiện ra ảo giác không hề ảnh hưởng đến đôi chị em này, cuối cùng một trận gió lốc thổi đến, một mỹ nam tuấn mỹ mang khí tràng kiệt ngạo xuất hiện.
“Dương Tam.” Âm thanh này giống hệt như trong ký ức, khiến cô phảng phất nhớ về lúc nhỏ.
Dương Tam có chút ngẩn người, cười lạnh một tiếng, quay đầu nói với Bánh Bao Thịt: “Bánh Bao Thịt, ngoan ngoãn chờ ở chỗ này, đừng nhúc nhích.”
Bánh Bao Thịt hiểu chuyện gật đầu.
Dương Tam vén tay áo lên, lấy đủ loại pháp bảo ra, bắt đầu chiến đấu, cô vừa đánh vừa mắng:
“Đồ lừa gạt trẻ con, không biết xấu hổ! Rõ ràng đã nói sẽ bồi thường cho tôi mười xâu hồ lô ngào đường, kết quả lại trốn vào phòng của Tiểu Hắc! Mau trả hồ lô ngào đường cho tôi!”
Hồ lô ngào đường kia là do Nữ Oa nương nương tự mình làm, có thể nói là món ngon nhất mà Dương Tam từng ăn qua. Lúc ấy Thông Thiên giáo chủ khi dễ Dương Tam tuổi còn nhỏ, thề thốt sắt son rằng sau này sẽ đền lại cho cô mười xâu rồi cướp đi xâu hồ lô ngào đường duy nhất còn sót lại trong tay cô, còn ở trước mặt cô làm trò cắn một ngụm thật to. Nghĩ đến đây, Dương Tam liền ngực đấm chân đá, hối hận không thôi.
Tuy rằng biết đây chỉ là ảo ảnh, Dương Tam không thể đánh được bản nhân, hơn nữa nếu có thể đánh thì cũng không chắc cô sẽ đánh thắng, vậy thì đành đánh ảo ảnh cho nguôi giận vậy.
Vì thế cô xuống ngày càng tàn nhẫn, dường như không cần tiền thẳng tay ném đủ loại pháp khí về phía ảo ảnh. Đánh đến mức ảo ảnh của Thông Thiên mặt mũi bầm dập, luôn miệng xin tha.
Không thể không thừa nhận, nhìn mặt Thông Thiên giáo chủ lộ ra biểu cảm cầu xin tha thứ, trong lòng Dương Tam vô cùng sảng khoái, thậm chí còn lén lút quay phim lại, chuẩn bị sau này xem lại.
Cô cảm thấy thời buổi này Ma tộc cũng thật to gan, ngay cả thánh nhân cũng dám giả mạo, đúng là chán sống. May mắn là hiện giờ Thông Thiên đang bị nhốt trong phòng tối, nếu không đã sớm dùng một đạo sấm sét đánh chết hắn.
Cô trực tiếp véo lỗ tai đối phương, ảo ảnh lập tức từ Thông Thiên biến thành rồng bốn chân của Ma Tộc.
Dương Tam nghe được tiếng nuốt nước miếng của Bánh Bao Thịt, nhanh tay nhanh mắt giết luôn tên này, Ma Tộc tự mình đưa đến cửa, không ăn là kẻ ngốc.
Mười lăm phút sau, Dương Tam sờ sờ bụng, vẻ mặt thoải mái: Ma tộc ngon hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, khác hẳn với vẻ bề ngoài thô kệch, thịt tươi ngon hơn nhiều. Thứ cô vừa ăn vào bụng là ma tộc am hiểu câu động tâm ma.
Sau khi ăn sạch tên ác ma này, cô cảm thấy mỹ mãn, tiếp tục đi về phía trước. Sau đó, trên đường đi không còn gặp phải bất kỳ ảo ảnh nào khác.
Chợt, một đạo hắc khí bỗng nhiên bọt lên tận trời. Dương Tam trợn mắt há mồm nhìn về phía trước.
Một gốc cây khổng lồ không thể diễn tả bằng lời xuất hiện trước mặt cô, trên ngọn có chín nhánh cây uốn lượn hướng lên trời. Dương Tam không biết chính xác nó cao bao nhiêu, nhưng trong tầm mắt cô, tất cả cành cây đều đã khô héo.
Một đóa hoa màu đen xuất hiện, thân cây vốn dĩ màu tím liền biến thành màu đen, từ khí cuồn cuộn không ngừng tản ra từ thân cây. Chỉ là khi nhìn thấy nó, lập tức một cảm giác thân cận phát ra từ tận sâu trong lòng.
Thượng cổ Kiến Mộc. Cô không ngờ rằng di hài của Kiến Mộc sẽ rơi xuống nơi này.
Dương Tam khép mắt lại, khi mở mắt ra một lần nữa, nhìn thấy đóa hoa màu đen nở rộ trên cành, đột nhiên cô cảm thấy đói bụng, rõ ràng trước đó không lâu cô vừa ăn hết một ác ma.
Trong truyền thuyết, giết cha giết mẹ sẽ bị trời phạt, nếu cô ăn di hài của Kiến Mộc liệu có gặp báo ứng không nhỉ? Xử lý Kiến Mộc như thế nào mới tốt đây?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo