Năm phút sau, Từ Xuân Thâm vẻ mặt lạnh nhạt cầm lấy cái chai, nhìn Hà Nhất Phàm đang đội chậu nước trên đỉnh đầu, đứng bên kia chịu phạt.
Lúc ấy động tác Hà Nhất Phàm nhào tới quá nhanh, không kịp dừng lại, trực tiếp đầy Từ Xuân Thâm một cái. Từ Xuân Thâm vốn chỉ định cắt một vết thương nho nhỏ, bị anh ta đột nhiên nhào đến liền biến thành vết thương lớn.
Thể lực Hà Nhất Phàm cũng rất khá, nhưng chậu nước này không hề nhẹ chút nào, chẳng bao lâu sau cánh tay anh ta đã bắt đầu kháng nghị.
“Buông xuống đi.”
Ba chữ của Từ Xuân Thâm chẳng khác gì tiếng trời vang bên tai anh ta, Hà Nhất Phàm gấp không chờ nổi đặt chậu nước xuống, còn nói thêm:
“Để tôi tìm hộp y tế cho cậu.”
Thật ra trong đoàn phim cũng có bác sĩ, nhưng Hà Nhất Phàm không muốn làm lớn chuyện này để mọi người biết, nếu không chắc chắn sẽ xuất hiện những lời đồn đãi vớ vẩn.
Từ Xuân Thâm lắc đầu: “Không cần.”
Sau đó liền lấy ra bình thuốc mỡ lúc trước Dương Tam đã đưa cho anh, bôi lên. Cao thuốc lạnh lẽo khiến cảm giác đau đớn trên miệng vết thương giảm đi rất nhiều.
Anh nhìn về phía Hà Nhất Phàm: “Cậu đi nói với Dương Tam một tiếng, tôi có việc muốn tìm cô ấy.”
Từ nhỏ, Từ Xuân Thâm luôn là bánh trái thơm ngon trong mắt quỷ thần, tuy rằng không biết tại sao những thứ yêu ma quỷ quái đó luôn lượn lờ bên cạnh anh, phảng phất như anh chính là thịt Đường Tăng. Điều duy nhất Từ Xuân Thâm có thể xác định chính là máu của anh nhất định có chỗ tốt đối với bọn chúng.
Vì thế Từ Xuân Thâm dứt khoát cắt ngón tay, lấy chút máu để Dương Tam mang theo, nói không chừng trên đường đi sẽ cần dùng đến. Rốt cuộc anh cũng không thể tự cắt thịt trên người mình.
Khi Dương Tam đi vào phòng của Từ Xuân Thâm, mùi hương không gì sánh kịp kia suýt chút nữa khiến cô không thể khống chế được dã thú đang gào thét trong lòng. Thơm quá đi mất!
Từ Xuân Thâm ngồi trên ghế, tay vuốt ve một chiếc lọ trong suốt, máu trong chai giống hệt như hồng bảo thạch, quang hoa lưu chuyển mê hoặc lòng người. Hiệu quả của thuốc mỡ mà Dương Tam đưa cho anh cực tốt, hiện giờ vết thương cũng đã khép miệng, chỉ là không khí trong phòng vẫn còn lưu lại mùi máu.
Dương Tam âm thầm niệm Đạo Đức Kinh, miễn cho bản thân không nhịn được xông lên hạ gục Từ Xuân Thâm. Trong lòng cô oán hận: Người này đúng là nửa điểm trực giác cũng không có, lần nào cũng thản nhiên câu dẫn cô, còn quá đáng hơn cả tiểu yêu tinh trong tiểu thuyết!
Từ Xuân Thâm ngước mắt lên nhìn cô, con ngươi bình tĩnh khiến người ta không thể nhìn ra tâm tình của anh lúc này.
“Cái này cho cô.”
Dương Tam nhận lấy chiếc lọ, ngửi mùi huyết khí mê người, có chút không kịp phản ứng. Thân lọ lạnh lẽo khiến cô khôi phục tinh thần, cúi đầu nhìn mỹ thực mà bản thân tha thiết mơ ước bấy lâu nay, bỗng nhiễn cảm thấy trước kia bản thân suốt ngày rối rắm, thật sự quá ngu ngốc. Sớm biết Từ Xuân Thâm dễ nói chuyện như vậy, ngay cả máu tươi cũng tặng không cho cô thì cô đã sớm mở miệng đòi quyền lợi! Mỗi tháng 100ml, hoàn toàn không hề ảnh hưởng gì đến sức khỏe của anh, đi theo con đường phát triển bền vững.
Cô từ không gian lấy ra một chiếc lọ, thân lọ giống như được tạo thành bằng nước, u lam trong suốt.
Dương Tam đưa chiếc lọ cho Từ Xuân Thâm: “Dùng chiếc lọ của anh thì lãng phí quá! Vẫn nên dùng cái của tôi thì tốt hơn.”
Chiếc lọ này của cô được chế tạo từ Đông Hải lam băng, có thể giúp máu tươi dừng lại ở trạng thái tốt nhất, vạn năm bất biến, không đông lại hay biến chất.
Khóe miệng Từ Xuân Thâm giật giật: “…Được.”
Anh chỉ có thể tự an ủi bản thân: Từ điểm này có thể nhận ra, đích xác Dương Tam rất xem trọng máu của anh.
Tâm tình anh bỗng trở nên vi diệu: Cách làm này sao lại có chút giống nữ chủ trong tiểu thuyết, sử dụng thân thể để câu dẫn nam chủ, khiến đối phương muốn ngừng mà không được.
Lần động não này thật sự quá dọa người, bản thân Từ Xuân Thâm cũng bị dọa đến mức run lẩy bẩy.
Dương Tam vô cùng quan tâm đến thân thể anh, lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy? Bị cảm à?” Nếu bị cảm lạnh liệu có ảnh hưởng đến chất lượng máu hay không?
Những lời trong lòng cô cơ hồ đều viết hết lên mặt, Từ Xuân Thâm chỉ cần nhìn thoáng qua cũng hiểu, mí mắt giật càng nhanh hơn, giọng nói tăng thêm vài phần nghiến răng nghiến lợi:
“Yên tâm, thân thể của tôi rất khỏe mạnh.”
“Vậy thì tốt rồi.” Dương Tam thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng người trước mặt cũng chính là người trong lòng, nhưng Từ Xuân Thâm vẫn cảm thấy có chút ngứa tay.
Sau khi Từ Xuân Thâm bình tĩnh lại liền đưa chiếc lọ cho Dương Tam.
“Tôi chờ cô trở về.”
Dương Tam yên lặng nhìn anh, thu chiếc lọ vào không gian.
“Hay là anh chuẩn bị phần thưởng cho tôi đi? Nếu tôi không bị thương thì lúc quay về anh có thể khen thưởng tôi!” Ví dụ như khen thưởng thêm một chút máu gì đó, còn thịt thì…, tạm thời cô không trông cậy vào thứ này.
Từ Xuân Thâm ngẩn ra một chút, mặt mày trở nên nhu hòa: “Được.”
Dương Tam xem như anh đã đồng ý, tức khắc tràn đầy động lực! Xem như là vì máu, cô cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt.
Nơi đám người Bắc Bất Nhạc mất tích là ở giữa sườn núi, vị trí đó có một khối đá rất lớn khiến bất kỳ ai nhìn qua đều không thể quên. Khối đã này được chạm khắc theo dáng vẻ Ma tộc, dường như được gió tuyết thiên nhiên tạo thành, nhìn qua rất tự nhiên.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt liền có cảm giác như linh hồn đang bị hút vào.
Dương Tam chỉ nhìn một cái liền phát hiện ra chỗ khác thường của khối đá này. Tay trái cô nắm lấy Bánh Bao Thịt, tay phải chạm nhẹ vào đôi mắt của khối đá. Ngay khi cô chạm vào nó, một cơn lốc xoáy có thể nhìn thấy bằng mắt thường lập tức xuất hiện, sau đó một lực hút cường đại hút bọn họ vào bên trong.
Dương Tam cũng không ngăn cản, để mặc bản thân bị hút vào bên trong.
Thân thể của cô cùng Bánh Bao Thịt sử dụng huyền phù lơ lửng giữa không trung, không để bản thân đặt chân xuống đất. Nhìn qua nơi này chính là một biển lửa, ngọn lửa màu đen tùy ý thiêu đốt, phảng phất như có thể thiêu rụi mọi linh hồn, không để lại thứ gì. Bên trong ngọn lửa màu đen này còn xen lẫn một vài tia lửa màu xanh lam.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo