Chu Phong biết Dương Tam không phải người hay trêu đùa người khác, thái độ lập tức trở nên nghiêm túc: “Thật hay giả vậy? Chẳng lẽ tình hình thế giới có biến động?”
Dương Tam thấy hắn hiểu sai, hiếm khi tốt bụng giải thích thêm một câu: “Không phải, là chuyện có liên quan đến loại người như chúng tôi.”
Loại người như… Chu Phong lập tức phản ứng lại, đây chẳng phải là chuyện quỷ thần hay sao?
Kỷ Khâm cũng đi đến, mỉm cười chào hỏi Dương Tam: “Nếu là chuyện này thì đúng lúc tôi cũng có chút phát hiện, có thể trao đổi với cô một chút.”
Dương Tam gật gật đầu, cùng Kỷ Khâm đi đến một góc, Kỷ Khâm là kỳ lân, không có khả năng không phát hiện ra nửa điểm manh mối.
Dương Tam hỏi: “Đoàn phim của các người đến đây từ khi nào vậy?”
Kỷ Khâm nói: “Đến sớm hơn cô ba ngày.” Hắn tận lực giảm thấp âm lượng:
“Lúc tôi đến đây phát hiện người trong thôn trang này có điểm bất thường, trên người mang theo tà khí, phải mất mấy ngày mới có thể thanh lọc hết.”
Hắn lựa chọn vài chuyện để nói, ví dụ như lúc ấy thôn dân bị tà khí mê hoặc, thậm chí còn muốn hạ độc trong nước uống của bọn họ.
Dương Tam không khỏi nhìn kỹ hắn hơn, khuôn mặt tuấn tú khó phân biệt nam nữ này so với ngày thường có chút tái nhợt, hẳn là việc tinh lọc tà khí đã tốn không ít sức lực của hắn. Khó trách các thôn dân đều nhìn Kỷ Khâm bằng ánh mắt tràn ngập sùng kính.
“Anh vất vả rồi.”
Kỷ Khâm lắc đầu: “Làm Kỳ Lân, tôi không thể xem như không thấy.”
Hắn tiếp tục nói: “Tôi cũng nghe được một vài tin tức ở chỗ người dân địa phương, biết được điểm đến cuối cùng của những hòa thượng đạo sĩ kia trước khi mất tích. Vốn dĩ, tôi muốn đi tìm bọn họ nhưng lại không yên tâm bỏ lại đoàn làm phim ở nơi này, may mà cô đã đến.”
Hắn khẽ mỉm cười, nụ cười tươi hệt như tuyết trắng trên núi Côn Luân, thánh khiết mà sạch sẽ.
Dương Tam vốn muốn hỏi người dân bản xứ về chuyện này, có Kỷ Khâm trợ giúp ngược lại tiết kiệm được không ít công sức. Kỷ Khâm nói rõ vị trí, Dương Tam nghiêm túc lắng nghe.
Cuối cùng, Kỷ Khâm lấy ra một chiếc vảy kim quang lấp lánh đưa cho Dương Tam: “Bởi vì tôi phải trấn giữ nơi này, hơn nữa còn phải chữa thương nên không thể đi cùng với cô. Chiếc vảy này là khi tôi lột da đã giữ lại, nguyện chúc cô thuận buồm xuôi gió.”
Vảy kỳ lân là vật hiếm có khó tìm, có thể gặp dữ hóa lành, còn có tác dụng hơn so với Ngọc Đổi Vận của Tiểu Kim dày công cực khổ mới có thể ngưng tụ ra.
Dương Tam tâm tình vui vẻ nhận lấy món quà này. Vận khí tốt, nói không chừng lúc nguy cấp còn có thể cứu được cô một mạng.
Tướng mạo hai người đều cực kỳ xuất chúng, nhìn qua có vẻ tuổi tác cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, đứng chung một chỗ thật sự là cảnh đẹp ý vui. Hơn nữa, thái độ vui vẻ và động tác thân cận kia rơi vào mắt người khác liền biến thành một loạt các phỏng đoán màu hồng.
“Không nghĩ đến thiên tài âm nhạc này lại có quan hệ thân thiết với Dương thiên sư. Xem ra sớm muộn gì hai người bọn họ cũng đến với nhau.” Tiểu thịt tươi Ngô Liên diễn vai Cơ Phát quay đầu nói với Từ Xuân Thâm. Tuổi tác của Ngô Liên cũng tương đương với Từ Xuân Thâm, gương mặt baby, thoạt nhìn hắn không khác gì sinh viên vừa tốt nghiệp.
Từ Xuân Thâm thần sắc nhàn nhạt: “Tính tình của Dương Tam thiên chân đơn thuần, không tránh khỏi dễ bị người khác lừa bịp.”
Chỉ vài câu liền trực tiếp xác định Kỷ Khâm là người không có ý tốt.
Ngô Liên nghe thấy lời này không nhịn được mỉm cười, vẻ mặt kinh ngạc quay sang nhìn Từ Xuân Thâm.
Tuy rằng, Từ Xuân Thâm không phải người dễ tiếp xúc, nhân phẩm thì không cần bàn cãi, nhưng hiếm khi nào có thành kiến với người khác đến vậy. Kỷ Khâm vừa tiến vào đoàn làm phim, để lại ấn tượng tốt trong mắt mọi người với phong cách cười tươi ấm áp như tắm gió xuân. Theo lý mà nói, hai người tính tình hoà nhã như Từ Xuân Thâm và Kỷ Khâm phải hợp nhau mới đúng.
Ánh mắt Ngô Liên dừng lại trên người Dương Tam, chợt bừng tỉnh, hắn hướng về phía Từ Xuân Thâm làm mặt quỷ:
“Tôi hiểu, tôi hiểu, đây hẳn là tâm tình của người làm cha đi.”
Là một người cha, khi đối mặt với tên tiểu tử thối có ý đồ bắt cóc con gái nhà mình, làm thế nào có thể cho đối phương sắc mặt tốt cơ chứ. Nội tâm Ngô Liên không khỏi cảm khái, xem ra Từ Xuân Thâm thật sự xem Dương Tam như con gái, nhìn dáng vẻ khẩn trương này mà xem, đích xác là sợ cải trắng trong nhà bị heo ủi mất còn gì. Có lẽ không phải chỉ là tình cha con, mà còn hơn thế nữa?
Nghe thấy lời này, sắc mặt Từ Xuân Thâm càng thêm âm trầm. Nhưng hiện tại Ngô Liên lại đang ở trước mặt, anh không thể nào bộc lộ tâm tình của bản thân, vì vậy cũng chỉ có thể một mình nghẹn khuất.
Đợi đến khi vào nhà, anh không nhịn được hỏi người bạn tốt kiêm người đại diện Hà Nhất Phàm: “Trông tôi già lắm sao?”
Hà Nhất Phàm hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ lo được lo mất của bạn thân, không khỏi lấy làm lạ.
“Đương nhiên là không già, ai bảo gương mặt Dương Tam quá baby, mà cậu thì lúc nào cũng ra vẻ cán bộ lão thành.”
Hơn nữa lúc trước còn có không ít hot search cha con, bởi vậy trong mắt nhiều người hai người bọn họ có bối phận chênh lệch nhau.
Từ Xuân Thâm trầm mặc một chút, quyết định sau khi hoàn thành bộ phim truyền hình này, anh sẽ thay đổi hình tượng. Đúng vậy, anh đã đi theo con đường diễn xuất chuyên nghiệp quá lâu, bây giờ cũng nên thử thay đổi phong cách.
Cơn ghen qua đi, nhớ đến việc Dương Tam bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này, Từ Xuân Thâm không khỏi nhíu mày. Ngày thường Dương Tam thích nhất là hưởng thụ , do đó dù đi du lịch cũng theo thói quen dẫn theo Doãn Văn Giác, để vị tiểu đệ này an bài thỏa đáng mọi việc. Lần này Dương Tam lại chỉ dẫn theo Bánh Bao Thịt ra cửa, chỉ sợ là chuyện quan trọng, hơn nữa còn rất nguy hiểm.
Dựa theo thói quen hàng ngày của Dương Tam, nên dù không biết rõ nội tình, Từ Xuân Thâm cũng có thể đoán được tám chín phần.
Ánh mắt anh dừng lại trên con dao nhỏ đặt trên bàn, tìm lấy một cái chai, sau đó dùng dao cắt một vệt trên ngón tay, một dòng máu đỏ chảy ra.
Hà Nhất Phàm kinh hãi thất sắc, nhào tới: “Từ từ, đừng suy nghĩ không thông mà làm bậy! Có chuyện gì chúng ta có thể thương lượng!”
Không phải chỉ là Dương Tam có người theo đuổi thôi sao? Việc gì phải tự làm hại bản thân?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo