Dương Tam liên tục nhận được những cuộc điện thoại trả giá cũng tập mãi thành quen. Từ khi hoa quả cô bán trở nên nổi tiếng thì thường xuyên có nhiều người liên hệ riêng với cô, bọn họ ra giá cao và muốn mua nhiều hơn một chút. Nhưng không có một ngoại lệ nào cả, tất cả mọi lời đề nghị đều bị cô cự tuyệt. Tuy rằng cô thích tiền nhưng cũng là người có nguyên tắc và liêm sỉ. Nếu cô đã quyết định sử dụng hình thức rút thăm trúng thưởng thì sẽ không bao giờ phá vỡ nguyên tắc do chính mình đặt ra.
Cô bình tĩnh nói: “Một vạn tệ một cân? Như vậy đã rất nhiều rồi sao? Hôm qua còn có người nguyện ý mua với giá năm vạn tệ một cân đấy. Được rồi, thời gian của tôi rất quý giá, cứ như vậy đi.”
Dương Tam căn bản không hề để ý đến lời thuyết phục của đối phương, dứt khoát từ chối rồi cúp điện thoại.
Cô ngước mắt nhìn về phía tiểu đạo sĩ biểu cảm ngưng trọng đang đứng trước mặt cô: “Được rồi, cậu tiếp tục nói đi.”
Tiểu đạo sĩ nói: “Sư phụ và mọi người khởi hành vào nửa tháng trước, lúc ấy bọn họ nói với chúng tôi là chỉ đi khoảng một tuần sẽ trở về. Chỉ là đến giờ vẫn chưa thấy bọn họ quay lại. Khoảng chín ngày trước vẫn còn liên lạc với chúng tôi, sau đó thì hoàn toàn không có tin tức. Mấy đạo hữu khác cũng vậy, thế nên chưởng môn sư bá mới phái tôi đến đây.”
Hiển nhiên tiểu đạo sĩ này xem Dương Tam như cọng rơm cứu mạng. Hắn ta là quan môn đệ tử của Bắc Bất Nhạc, lần này Bắc Bất Nhạc dẫn theo đại đệ tử và nhị đệ tử ra ngoài, bởi vì tu vi của tiểu đạo sĩ này thấp nhất cho nên phải ở lại.
Dương Tam hỏi, “Mấy người Bắc Bất Nhạc đi đến chỗ nào vậy?”
“Dãy núi Pamir.”
Dương Tam nghe vậy liền trầm mặc, dãy núi Pamir thật ra chính là Bất Chu Sơn, tuyết rơi quanh năm. Đám người Bắc Bất Nhạc không có việc gì tại sao lại chạy đến đó?
Tiểu đạo sĩ nhìn ra nghi hoặc của cô bèn giải thích: “Sư phụ và nhóm người thần tăng Minh Tĩnh phát hiện ở bên kia có một khe hở tiết ra tà khí, thậm chí còn ảnh hưởng đến dân cư sinh sống bên dưới chân núi, do đó thần tăng Minh Tĩnh liền mang theo Địa Tạng Kinh cùng với mấy người sư phụ đến đó.”
Dương Tam khẽ gật đầu, lấy tính cách của Bắc Bất Nhạc và những người kia, đối với chuyện này bọn họ không thể vờ như không thấy.
“Đưa cho tôi một món đồ của sư phụ cậu, tốt nhất là lông tóc trên người.”
Tiểu đạo sĩ đã sớm chuẩn bị tốt, đem một sợi tóc giao cho Dương Tam.
Dương Tam cầm lấy tóc, bắt đầu bói toán. Vô luận cô bói toán như thế nào, dường như luôn tồn tại một tầng lực lượng ngăn cản cô, khiến cô không thể tính ra. Điều duy nhất cô có thể xác định chính là Bắc Bất Nhạc vẫn còn sống, chỉ cần còn sống là còn hy vọng.
Cô trả sợi tóc trả lại cho tiểu đạo sĩ, nói: “Chuẩn bị một chút đi, tôi với cậu sẽ cùng nhau đi đến núi Pamir.”
Thứ có thể ngăn cách năng lực bói toán của cô hiển nhiên không phải là chuyện mà mấy người Bắc Bất Nhạc có thể giải quyết. Khoảng thời gian lăn lộn ở nhân gian hỗn loạn này, bất luận là Phật giáo hay Đạo giáo thì Dương Tam cũng đã gặp gỡ rất nhiều người, cũng xem như kết giao được vài người bạn. Tóm lại cô không thể trơ mắt nhìn những người này xảy ra chuyện. Hơn nữa, theo lời nói của tiểu đạo sĩ này, những người mất tích đều là nhân vật chủ chốt của cả Phật giáo và Đạo giáo, nếu bọn họ xảy ra chuyện chỉ sợ sẽ đại thương nguyên khí.
Trong khoảng thời gian ở nhân gian, Dương Tam ít nhiều gì cũng đã hiểu, nhóm đạo sĩ có năng lực, bao gồm cả sư phụ của tiểu đạo sĩ này dường như đều chịu sự hạn chế của thiên địa, không tiện ra tay.
Tiểu đạo sĩ nghe được lời này, trên mặt liền lộ ra nụ cười kinh hỉ: “Cảm tạ chân nhân giúp đỡ.” Bắc Bất Nhạc thổi phồng Dương Tam không gì sánh bằng, tiểu đạo sĩ mưa dầm thấm lâu nên vô cùng tin tưởng lời nói của Dương Tam, thấy cô đã đồng ý giúp đỡ, hắn cảm thấy việc sư phụ bình an trở về chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Dương Tam cân nhắc một chút, lần này có nhiều người gặp phải chuyện không may, ngay cả Bắc Bất Nhạc cũng xảy ra chuyện, chứng tỏ việc lần này có tính nguy hiểm nhất định, do đó những ai thực lực quá yếu đều bị Dương Tam loại khỏi đội ngũ. Cuối cùng cô chỉ dẫn theo Bánh Bao Thịt, đừng nhìn vẻ bề ngoài thằng bé chỉ khoảng mười ba tuổi mà xem thường, đây là đại yêu có tu vi ba ngàn năm hàng thật giá thật đấy, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ cô. Về phần mấy người Hứa Giai Hâm thì thực lực còn không bằng Bắc Bất Nhạc.
Dương Tam nói một tiếng với sư phụ về chuyện này rồi dẫn theo Bánh Bao Thịt xuất phát. Cô cũng thuận tiện để lại ấn ký bên cạnh sư phụ, nếu cô và Bánh Bao Thịt thật sự gặp chuyện không may thì vẫn còn con át chủ bài Trấn Nguyên Tử.
Trước khi đi đến dãy núi Pamir còn phải xin giấy chứng nhận biên phòng, Thanh Dương Cung lập tức giúp Dương Tam chuẩn bị đầy đủ các giấy tờ cần thiết, đầu tiên bọn họ ngồi máy bay đến Kashgar*, sau đó lại ngồi ô tô đến huyện thành Tháp Cái - huyện thành duy nhất trên cao nguyên Pamir.
*Kashgar: Khách Thập địa khu - là một địa khu thuộc Khu tự trị dân tộc Uyghur Tân Cương, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Sau khi đi đến khu vực này, tinh thần của Dương Tam bất giác chấn động. Từ sau khi thức tỉnh, hiếm khi cô nhìn thấy bầu trời xanh thẳm thế này, nước hồ trong suốt, đẹp như một bức tranh. Bởi vì, nơi đây cao hơn nhiều so với mực nước biển, nên mặc dù hiện tại đang là tháng năm nhưng gió lạnh vẫn thổi không ngừng.
Dương Tam nhìn thấy tiểu đạo sĩ đã lạnh đến phát run, liền sử dụng đạo thuật giúp hắn giữ ấm.
Bởi vì Dương Tam không tính ra được tung tích của đám người Bắc Bất Nhạc, nên cô chuẩn bị thử dò hỏi người dân bản xứ. Chỉ là cô không nghĩ đến ở nơi này lại có thể gặp được không ít người quen.
Không ngờ đoàn phim Phong Thần Diễn Nghĩa cũng chạy đến đây để quay ngoại cảnh. Đúng lúc vừa kết thúc một cảnh quay, Chu Phong liền qua đây chào hỏi cô:
“Dương chân nhân đến đây du lịch sao?”
Phần lớn các cảnh quay đã được hoàn tất, khoảng hai tháng nữa thì có thể đóng máy, nên tâm tình Chu Phong không tệ.
Tuy rằng, quá trình quay bộ phim truyền hình này khá vất vả, nhưng vẫn thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Dương Tam liếc mắt nhìn hắn, nói: “Sắp tới, có khả năng nơi này sẽ không được yên ổn, sau khi mọi người kết thúc tất cả các cảnh quay thì nên sớm trở về.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo