Ngày hôm sau Dương Tam liền biết có người muốn chạy đến chỗ của cô trộm đồ, kết quả bị quỷ dọa đến mức suýt chút nữa tinh thần trở nên thất thường. Thật ra, những chuyện thế này cô cũng đã đoán được từ trước.
Mấy tên trộm kia không chỉ bị quỷ giữ lại cày cuốc cả đêm mà tất cả đều bị hung hăng tra tấn một hồi, ngay cả mười tám đời tổ tông cũng khai báo, bao gồm cả chuyện người sai sử bọn họ là ông chủ Đặng.
Những con quỷ này rất cơ linh, còn biết lấy lời khai từ bọn họ.
Dương Tam cầm điện thoại di động, trong mắt tăng thêm vài phần ý cười.
Vì thế cô mới cố ý không rào lưới sắt, nếu cô rào kỹ, làm sao những tên ngốc này chịu đưa tiền đến cửa cơ chứ. Có những người này, cô có thể tống tiền ông chủ Đặng kia. Dám đánh chủ ý lên anh đào và dâu tây nhà cô à, như thế nào cũng phải đòi lại mấy ngàn vạn xem như phí bồi thường.
Thật hy vọng có thêm mấy tên ngốc nữa tới cửa, cô thích nhất là ngồi chơi mà cũng có thể thu tiền.
Cuối cùng ông chủ Đặng vì giữ gìn thanh danh của bản thân mà không thể không bỏ tiền ra, chuyển hai ngàn vạn cho Dương Tam. Nghĩ đến số tiền này tương đương với lợi nhuận hai mươi bốn tháng của tất cả các cửa hàng, hắn đau lòng đến mức hít thở không thông.
Những thằng ngu xuẩn kia đều bị bắt được, còn khai ra cả hắn ta.
Vì vậy sau khi đám người Hướng Cường được thả ra, nghênh đón bọn họ chính là lửa giận lôi đình của ông chủ Đặng.
Hướng Cường bị phun nước bọt đầy mặt cũng vô cùng ủy khuất.
“Chuyện gì đã xảy ra với các người vậy hả? Ngu ngốc đến mức không biết chạy trốn à?”
Hướng Cường hít sâu một hơi, nói: “Chúng tôi đã bỏ chạy nhưng không thoát.”
Ông chủ Đặng đờ đẫn: “Cậu thường xuyên luyện tập chạy marathon xem như vô ích à?”
Vẻ mặt Hướng Cường như đưa đám: “Cho dù là quán quân thế giới cũng không thể chạy thoát! Ông chủ, thứ truy đuổi chúng tôi chính là quỷ, là quỷ đó!”
Núi Thượng Di kia đúng là có độc, cư nhiên lại có nhiều quỷ đến vậy. Thuê nhân công đã là cái gì chứ, người ta còn thuê cả đám quỷ kia kìa, không thể trêu vào.
Vẻ mặt ông chủ Đặng như thể muốn nói “Cậu đang đùa tôi đấy à?”
Những người thấy Hướng Cường đã mở miệng, liền anh một câu tôi một câu kể ra tình cảnh thảm thiết mà bản thân đã gặp phải đêm qua. Suýt chút nữa bọn họ đã bị giữ lại ngủ chung với quỷ.
Lúc đầu ông chủ Đặng còn cảm thấy bọn họ đang thông đồng lừa gạt hắn, dùng loại chuyện không thể tưởng tượng này nhằm trốn tránh trách nhiệm, mãi đến khi có một người trong số đó lấy video mà hắn đã quay trộm ra .
Một đám quỷ ngồi bên cạnh sai sử bọn họ làm việc, còn làm trò trước mặt bọn họ, cầm đầu lâu của mình chơi đùa. Cảnh tượng kia thật sự rất dọa người.
Ông chủ Đặng không còn lời nào để nói.
Lúc này Tiểu Tô cũng lấy di động ra, yếu ớt lên tiếng: “Chủ nhân của mảnh vườn kia chính là Dương Tam, trên mạng người ta gọi cô ấy là thiên sư. Tôi cảm thấy, dâu tây và anh đào nhà cô ấy có thể ngon như vậy chắc chắn là do quỷ trồng ra.”
Ông chủ Đặng đã là người trung niên, ngày thường nhiều nhất là sử dụng máy tính liên lạc với các nhà cung cấp, cũng không chơi Weibo nên không biết uy danh của Dương Tam.
Hắn cầm lấy điện thoại di động, xem một loạt video, nửa giờ sau suýt chút nữa đã quăng mất điện thoại.
Nếu Dương Tam có bản lĩnh như vậy, tại sao cô ấy không đi làm thần côn! Chạy đến cướp miếng ăn của bọn họ làm gì?
Bắt quỷ làm ruộng, không thể trêu vào, ngàn lần không thể trêu vào.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy mất hai ngàn vạn cũng không phải chuyện gì quá đau lòng.
Từ gia.
Từ Xuân Thâm mang anh đào và hoa quả Dương Tam gửi tặng về nhà. Ngày thường anh thường xuyên giúp đỡ Dương Tam gieo trồng linh quả, sau khi ăn linh quả thì anh đào và hoa quả mỹ vị trong mắt người khác đối với anh cũng chỉ bình thường mà thôi.
Nhưng khi mẹ Từ nhìn thấy giỏ trái cây này thì rất vui vẻ: “Anh đào này vừa nhìn liền biết ăn rất ngon.”
Đúng lúc cháu ngoại gái Đồng Hi của Từ Xuân Thâm cũng đến đây, đôi mắt trực tiếp sáng lên: “Cậu ơi, bà ơi, để cháu giúp mọi người rửa trái cây, cứ để cháu.”
Không chờ Từ Xuân Thâm nói chuyện, cô ấy đã bưng chỗ trái cây kia vào bếp, cô gái bên cạnh cô ấy dùng vẻ mặt thẹn thùng nhìn Từ Xuân Thâm:
“Anh Thâm.”
Từ Xuân Thâm nhàn nhạt đáp: “Cháu là chị em với Hi Hi thì nên theo Hi Hi gọi tôi là chú, nếu không sẽ loạn bối phận.”
Biểu tình của thiếu nữ cứng đờ, nếu gọi bằng chú thì cô ta làm sao có thể theo đuổi đối phương. Người bình thường không phải rất thích được gọi bằng anh hay sao? Cô ta chưa gặp qua ai muốn được gọi là chú cả. Cô gái này tên Tưởng Lệ Toa, nhà họ Tưởng và nhà họ Từ đều được xem là thế gia.
Cô ta dứt khoát tránh đề tài này, quay sang nói chuyện phiếm với mẹ Từ, chuẩn bị công lược từ phía phụ huynh trước.
Mẹ Từ nở nụ cười lịch sự, khẽ liếc nhìn con trai bà một cái: Bà cũng không phải kiểu phụ huynh thích ép buộc con cái, nếu con trai bà không muốn thì bà sẽ không cưỡng cầu.
Lúc này Đồng Hi cũng đã rửa sạch trái cây rồi mang ra ngoài, nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cô ấy liền biết trong lúc rửa hoa quả chắc chắn đã ăn vụng.
Mẹ Từ cũng dùng trái cây chiêu đãi Tưởng Lệ Toa. Sau khi cô ta ăn thử một miếng, đôi mắt liền sáng lên, hỏi Từ Xuân Thâm:
“Anh mua trái cây này ở đâu vậy? Em chưa từng ăn qua anh đào và dâu tây nào ngon đến vậy.”
Từ Xuân Thâm nói: “Là bạn tặng.”
Đồng Hi lập tức nói: “Là Dương Tam bán phải không cậu? Trái cây nhà cô ấy ăn rất ngon, cháu chỉ được ăn ké ở chỗ bạn cháu một lần.”
Giọng nói của Đồng Hi tràn ngập u oán: “Cháu đã chia sẻ suốt cả một tháng nhưng không được chọn trúng dù chỉ một lần.”
Nghĩ đến đây, nước mắt của cô ấy liền chảy dài ba ngàn thước. Huyền không đổi mệnh, khắc không cứu phi.
Tưởng Lệ Toa thấy mẹ Từ thích liền nói: “Hi Hi giới thiệu cho tớ cửa hàng kia đi, sau này tớ cũng sẽ đến đó mua.”
Nếu mẹ Từ thích, sau này cô ta sẽ mua nhiều một chút, bản thân giữ lại một phần, còn lại cô ta sẽ mang đến Từ gia. Trái cây có đắt tiền đến mức nào cô ta cũng mua nổi.
Đồng Hi nhìn cô ta bằng ánh mắt thương hại: Lại có thêm một người lọt hố!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo