Hôm nay là ngày mười lăm, trăng sáng sao thưa, khi mặt trăng tròn vành vạnh bị mây đen che khuất, cả ngọn núi chìm trong không khí âm trầm.
Tiểu Tô nhìn đồng bọn, chà xát hai tay: “Mấy người có cảm thấy có chút kinh khủng hay không?” Núi Thượng Di vào ban đêm hệt như dã thú nằm im bất động há miệng chờ đợi bọn họ.
Động bọn của Tiểu Tô liền cười nhạo: “Không phải cậu sợ rồi đấy chứ? Đã gần ba mươi tuổi mà vẫn tin vào mấy chuyện này? Ông chủ đã nói, sau khi thành công mỗi người ít nhất cũng nhận được hai ngàn tệ.”
“Đúng vậy, nếu cậu sợ hãi thì có thể quay về ngay bây giờ, đừng có đàn bà như vậy, chẳng giống đàn ông chút nào.”
Ngày thường bọn họ làm việc vất vả, lương tháng cũng chỉ được bốn, năm ngàn tệ. Bởi vì không thể cưỡng lại sự cám dỗ của tiền tài, nên ngay khi vừa nghe thấy lời của ông chủ, bọn họ đã lập tức đồng ý. Hôm nay mấy người bọn họ cũng chỉ đến đây trộm cành anh đào, không giết người phóng hỏa. Ngay cả việc ngọn núi này được người nào bao thầu bọn họ cũng không biết.
Tiểu Tô là đàn ông, ghét nhất là nghe người khác nói mình không giống đàn ông, bị đồng bọn khích tướng, nỗi bất an trong lòng liền vơi đi phân nửa.
Năm người rón ra rón rén lên núi.
Bất chợt người dẫn đầu - Hướng Cường không biết giẫm phải thứ gì liền ngã xuống, trực tiếp bày ra thế chó ăn phân. Hắn ta lồm cồm từ mặt đất bò dậy, cầm lấy thứ làm vướng chân mình. Dưới ánh trăng, một hộp sọ đang đối diện với hắn. Không biết có phải ảo giác hay không mà Hướng Cường cảm thấy chiếc đầu lâu này dường như đang mỉm cười với hắn.
Hướng Cường trực tiếp phát ra tiếng thét chói tai, lập tức ném thứ kia ra ngoài. Nghĩ đến mình vướng phải thứ này nên mới vấp ngã, hắn liền cảm thấy nổi hết cả da gà.
“Mẹ kiếp, sao nơi này lại có xương người?”
Những người khác cũng bị dọa sợ, một trận gió thổi qua, phảng phất như có đôi tay đang sờ lên mặt bọn họ. Mọi người cảm thấy lạnh cả người, trực tiếp ba chân bốn cẳng chạy lên núi.
Chỉ là dọc đường đi cũng không hề thuận lợi. Mỗi người hoặc ít hoặc nhiều đều vướng phải thứ gì đó rồi vấp ngã, hơn nữa thứ mà bọn họ vấp phải đều là đầu lâu. Sự trùng hợp này khiến bọn họ càng thêm khủng hoảng, chạy trốn càng nhanh hơn.
Tuy rằng bọn họ có thể chạy một mạch từ chân núi xuống, nhưng đến thì cũng đã đến rồi, nếu tay không trở về thì bọn họ thật sự không cam lòng.
Đến khi nhìn thấy đồng ruộng ở phía xa xa, đám người mới ngừng lại thở hổn hển, cố gắng bình ổn hô hấp.
Hướng Cường cắn răng nói: “Ngọn núi này làm sao vậy? Lấy đâu ra nhiều hộp sọ như thế?”
Một người suy yếu nói: “Đúng thật là đáng sợ.” Hắn ta dường như nhớ lại điều gì đó, không nhịn được phát run: “Lúc nãy đang chạy tôi không cẩn thận làm rơi chiếc đồng hồ, nhưng không dám nhặt lên mà vẫn tiếp tục chạy. Trên những chiếc hộp sọ mà lúc sau chúng ta vấp phải đều có đồng hồ của tôi.”
Khi hắn nói lời này, giọng điệu vẫn đang run rẩy.
Mọi người nhìn nhau, ai cũng cảm giác được hàn khí trên người ngày càng nồng đậm, sắc mặt trắng bệch.
“Hay là… chúng ta trở về đi?” Ngọn núi này quá tà quái, bọn họ hối hận rồi.
Hướng Cường chỉ mảnh đất cách đó không xa: “Đến thì cũng đã đến rồi, nếu không lấy được gì, các người cam tâm sao? Có xứng đáng với nỗi sợ hãi mà chúng ta phải chịu đựng hay không?” Hắn quyết đinh sau khi trở về nhất định phải đòi thêm một khoản tiền từ ông chủ, sau đó lại đi chùa miếu bái lạy, tẩy đi âm khi đen đủi trên người.
“Tôi không tin trên đời này thực sự có quỷ!”
Hắn nói năng vô cùng khí phách, sau đó quay đầu đi về phía đồng ruộng, lấy bản thân làm gương.
Càng tới gần đồng ruộng, hắn cảm giác được không khí càng thêm tươi mát, mệt mỏi toàn thân đều tan biến. Những tên đồng bọn kia cũng đi sát theo hắn, ai nấy đều nhận thấy không khí ở nơi này không bình thường.
Bọn họ nhìn cây anh đào cành lá tươi tốt ở phía trước, trong mắt bọn họ đây chính là tiền!
Tiểu Tô khẽ nuốt nước miếng: “Trông có vẻ ăn rất ngon, khó trách ông chủ tìm mọi cách cũng muốn trộm về.”
“Chúng ta nếm thử một quả xem thế nào, dù sao nơi này cũng không có ai.” Phóng mắt quan sát xung quanh, một mảnh ruộng lớn như vậy nhưng đến cả một người trông coi cũng không có, tựa như “hoan nghênh” bọn họ đến đây ăn trộm, không trộm thì quả thật có lỗi với bản thân.
Mọi người đều bị hương thơm của trái cây dụ hoặc, cả đám liền duỗi tay chuẩn bị vặt quả anh đào xuống nếm thử.
Bất chợt một đạo âm thanh vang lên.
“Các người định làm gì cây của tôi?” Âm thanh này truyền đến từ bên dưới mặt đất.
Một bóng người từ mặt đất chui lên, gương mặt xanh lè, hiển nhiên không phải là con người, thân thể hắn phiêu diêu giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
“Quỷ, có quỷ a!”
“Thật sự có quỷ a!”
Một đám đàn ông bị cảnh này dọa sợ đến mức tè ra quần, cả người cứng đờ.
Nam quỷ kia cau mày, hùng hùng hổ hổ nói với bọn họ: “Các người thật đáng ghét, lúc nãy thì liên tục giẫm vào đầu tôi, bây giờ lại muốn trộm anh đào do tôi vất vả chăm sóc à?”
“Ai cho mấy người trộm?”
Hai chữ “hộp sọ” chui vào tai bọn họ, tất cả đều nhớ lại thứ vừa khiến bọn họ vấp ngã, thân mình mềm nhũn, tứ chi mất đi sức lực, nằm la liệt trên mặt đất.
Một nam quỷ khác chui lên từ mặt đất, nói: “Nói nhiều với bọn chúng như vậy làm gì? Đúng lúc những lực sĩ khăn vàng kia không thể dùng được, giữ mấy tên này lại giúp chúng ta làm việc.”
Nam quỷ kia liền hướng về phía bọn họ lộ ra biểu cảm dữ tợn: “Chúng tôi ở dưới lòng đất đông ấm hạ mát, hơn nữa bên dưới cũng rất trống trải, có thể lưu lại vài chỗ ngủ cho các người. Các người hẳn là có ích hơn bọn chúng một chút.”
Nam quỷ chỉ mấy tên lực sĩ khăn vàng cách đó không xa.
Đám người Hướng Cường nhìn thấy cách đó không xa có vài người đang nằm trên mặt đất, phảng phất giống như thi thể. Nỗi sợ hãi to lớn bao phủ lấy bọn họ, Hướng Cường trợn trắng mắt sau đó lập tức ngất đi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo