Những gì không thể chiếm được luôn khiến mọi người xôn xao. Đừng nhìn bọn họ chửi thầm trong lòng mà hiểu lầm, thật ra bọn họ vẫn ngoan ngoãn chia sẻ bài viết. Bọn họ không chỉ tự mình chia sẻ mà còn yêu cầu nhân viên trong công ty cùng nhau chia sẻ nhằm gia tăng tỷ lệ trúng thưởng.
Dị tượng vội vàng đưa tiền cho người khác như thế này còn trở thành đề tài thảo luận của các chuyên gia, nuôi sống một nhóm các chuyên gia và học giả.
Bản thân Dương Tam cũng không mấy kiên nhẫn, bảo cô ngoan ngoãn ngồi trước máy tính nhận đơn, đóng hàng và gửi hàng là việc không thể nào. Việc gieo trồng trên núi có nhóm tiểu quỷ và lực sĩ khăn vàng đảm nhiệm, cô chỉ cần cách một khoảng thời gian lại chạy đến một chuyến, bổ sung linh khí và cam lộ là được. Về phần tài khoản Weibo kia, cô trực tiếp giao cho Vạn Vân Phỉ - chủ nhà ban đầu của cô đến giúp đỡ xử lý.
Từ sau khi Vạn Vân Phỉ không còn phát sóng trực tiếp việc thám hiểm nhà ma liền mất đi nhân khí, muốn dựa vào chút tiền thưởng kia để nuôi sống bản thân thì có chút khó khăn. Cô ấy vốn chuẩn bị ngoãn ngoãn đi làm một nhân viên văn phòng bình thường thì nhận được điện thoại của Dương Tam.
Tìm người lạ chi bằng nhờ người quen. Dương Tam hiểu rất rõ nhân phẩm của Vạn Vân Phỉ, không lo lắng cô ấy sẽ gây chuyện. Mức lương mà Dương Tam đề nghị cũng không hề thấp, tiền lương 8000 tệ cùng với chế độ bảo hiểm và thưởng tết, ngày lễ tết còn có phù chú làm phần thưởng.
Vì thế Vạn Vân Phỉ liền tung ta tung tăng chạy đến đây.
Mẹ cô ấy càng vỗ vai con gái, bảo con gái phải làm việc thật tốt, sớm lấy được vài tấm bùa hộ mệnh. Nếu bị đuổi thì đừng hòng bước vào nhà. Vừa nhìn liền biết đây chính là mẹ ruột!
Sau khi nhân viên tập trung đông đủ, việc làm ăn của Dương Tam xem như bước vào quỹ đạo, cô bận rộn lâu như vậy cuối cùng cũng có thể phủi tay làm bà chủ.
Bởi vậy Dương Tam liền tiếp tục mỗi ngày làm cá mặn, chỉ nằm sau đó xoè tay thu tiền.
Trấn Nguyên Tử cực kỳ đau đớn, khoảng thời gian trước ông đã vô cùng cảm động trước việc đệ cử tích cực theo mình học tập, nhưng không ngờ lại là vì kiếm tiền. Chỉ là nếu Dương Tam không thích, ông cũng thể ép buộc con bé tiếp tục học tập.
Dương Tam cũng biết đám người Từ Xuân Thâm đã giúp cô làm một đợt quảng cáo, do đó chuẩn bị biểu đạt một chút lòng biết ơn. Cuối cùng những người bạn này ai cũng nhận được ba cân trái cây xem như tạ lễ. Hai loại trái cây này được bán với giá trên trời, muốn mua được cũng khó khăn, nhưng đối với cô mà nói thì không thành vấn đề, một chút quà tặng này cô không hề đau lòng.
Dương Tam bên này làm ăn phong sinh thủy khởi, trong lúc vô tình đã khiến người khác chướng mắt.
“IF” là siêu thị trái cây nổi danh Hoa Quốc, chỉ làm hộp quà tặng trái cây cao cấp. Trái cây của nhà này đều được nhập khẩu từ nước ngoài, bao bì tinh xảo, có thể biếu tặng lẫn nhau. Bởi vậy tuy rằng được bán giá cao nhưng vẫn có không ít người giàu có bỏ tiền ra mua.
Ở nước ngoài, cụ thể là nước Z, ông chủ Đặng đã đạt được giải quán quân về chủng loại cherry ngon nhất sau khi đóng gói, một hộp được bán với giá 1000 tệ, bên cạnh đó các loại giấy chứng nhận cũng được bày ra.
Hắn rất tin tưởng vào sản phẩm của mình, cảm thấy người trong nước rất thích mua trái cây nhãn mác nước ngoài, cộng thêm chất lượng như thế này thì không lo không bán được. Chỉ là hắn trăm triệu lần không nghĩ đến, nửa tháng trôi qua, vốn dĩ lượng tiêu thụ cherry của hắn không tệ lắm, nhưng chỉ vài ngày sau liền không thấy ai đến hỏi thăm.
Là trái cây của hắn không đủ ngọt? Hay là đối thủ cạnh tranh bán với giá cả phải chăng hơn?
Ông chủ Đặng lập tức sai cấp dưới tìm hiểu nguyên nhân khiến lượng tiêu thụ trái cây bị đứt đoạn, rất nhanh liền tìm được ngọn nguồn từ chỗ Dương Tam.
Ông chủ Đặng trầm mặc nhìn tài khoản Weibo [Cửa hàng dâu tây anh đào]. Anh đào nhà người ta bán một cân với giá hai ngàn tệ, mỗi ngày có hơn vạn lượt chia sẻ. Cherry nhà hắn, sạch sẽ sáng sủa bày ở cửa hàng, chỉ cần bỏ tiền là có thể mua, nhưng lại không có người hỏi thăm. Sự đối lập này thật sự không thể chấp nhận nổi.
Lại nhìn vào bảng giá trị dinh dưỡng được kiểm định của đối phương, thật sự đã bỏ qua quán quân như hắn không biết bao nhiêu con phố.
Ông chủ Đặng không phục, hắn không tin trái cây của Dương Tam có thể ngon như lời đồn thổi ở trên mạng, nhất định là mua thủy quân!
Hắn cắn răng, quyết định mua về một cân nếm thử. Chỉ là không nghĩ đến muốn mua được cũng chẳng dễ dàng chút nào, nên hắn đành bỏ ra 8000 tệ mua lại từ người được chọn, cuối cùng mới có thể thuận lợi cầm được hai cân anh đào và hai cân dâu tây.
Khi cầm được trái cây trong tay, chỉ vừa nhìn qua thì hắn biết mình đã thua rồi. Chờ sau khi nếm thử, hắn lại càng hiểu rõ tại sao những phú thương kia thà rằng ngày ngày chia sẻ Weibo cũng không muốn bỏ tiền ra mua trái cây của hắn.
Sau khi nếm thử quả anh đào của Dương Tam, bọn họ không thể tạm chấp nhận cái khác nữa.
Chỉ là nếu cứ như vậy chịu thua thì ông chủ Đặng không cam lòng. Dù gì doanh số bán hàng của hắn cũng không hề thấp. Cho dù muốn hợp tác, nhìn Dương Tam một ngày chỉ bán ra hai trăm cân liền biết chắc chắn không đủ sản lượng.
Ông chủ Đặng vắt óc, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp. Tỷ lệ nảy mầm của hạt anh đào không cao, nếu sử dụng hạt này thì phí tổn quá lớn, hắn không chịu nổi. Còn không bằng trực tiếp đi trộm cành của đối phương về trồng. Không chỉ xác suất thành công cao mà phí tổn cũng khá thấp.
Chờ sau khi trồng xong thì hắn không còn phải lo lắng về vấn đề kinh doanh. Loại trái cây thế này bán 3000 tệ một cân cũng không lo không có khách.
Ông chủ Đặng lập tức phái vài công nhân đến đó, bảo bọn họ cố gắng mang về thật nhiều cành anh đào. Mang về càng nhiều thì tiền thưởng càng lớn.
Hắn lắc đầu, Dương Tam tuy giỏi nhưng chung quy vẫn là người trẻ tuổi, vẫn còn ngây thơ. Cô bao thầu cả ngọn núi Thương Di rộng lớn thế kia, đừng nói là bảo vệ, ngay cả lưới sắt cũng không kéo, đây chẳng phải là hoan nghênh mọi người đến ăn trộm à? Dù đám công nhân nhà hắn vận khí không tốt bị phát hiện cũng chẳng sao, đến lúc đó chỉ cần lấy cớ lạc đường là được.
Vì thế đám người này thừa dịp đêm tối, lén lút lẻn vào núi Thượng Di.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo