Sau khi người nhà họ Triệu nghe thấy hai người gọi nhau là sư huynh sư muội, khóe mắt như muốn nứt ra, thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi. Lại nhìn những hạt giống mà Liễu Giác gieo trồng đã biến thành một rừng cây, bảo vệ những hòa thượng đạo sĩ kia nghiêm ngặt bên trong, trong lòng còn điều gì không rõ nữa.
Thanh âm Triệu Thiếu Hàng tràn đầy thống hận: “Hóa ra các ngươi là cùng một giuộc!” Bọn chúng vốn tự cho rằng mình có thể đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay, lại không nghĩ rằng chính mình là bọ ngựa bắt ve sầu, còn chim sẻ lại ẩn nấp phía sau.
Liễu Giác khẽ mỉm cười: “Là do các người quá ngu xuẩn.”
Triệu Thiếu Minh nuốt lại ngụm máu đã lên tới yết hầu: “Cái gọi là thù diệt tộc cũng là lừa gạt chúng tôi sao?”
Liễu Giác nói: “Không, đó là sự thật. Cô ấy thật sự đã tiêu diệt một đàn thỏ mà tôi vất vả nuôi dưỡng.” Giọng điệu của hắn trở nên bất đắc dĩ:
“Dù sao tôi cũng chỉ có một tiểu sư muội, đành tha thứ cho con bé vậy.”
Dương Tam cười tủm tỉm nói: “Lúc sau rõ ràng muội cũng muốn bồi thường cho huynh, còn mời huynh uống rượu hoa quế nữa! Còn nữa, mấy con thỏ nướng kia huynh ăn cũng đâu có ít!”
Thoạt nhìn liền nhận ra quan hệ huynh muội của hai người vô cùng thân cận.
Người Triệu gia dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía ngụy Phật, hy vọng sẽ được nó che chở. Suy cho cùng thì Ngụy Phật kia cũng là Liên Hoa Công Đức Tháp nhưng hiện giờ bản thể lại bị Liễu Giác vây khốn, bản thân còn khó bảo toàn.
Cây liễu kia ngày càng giống như tơ tằm hút lấy pháp lực của nó, khiến thân ảnh của tượng Phật ngày càng trở nên mơ hồ.
Dương Tam sợ tháp linh này cường ngạnh sẽ bị sư huynh thanh lọc mất đi một phần linh lực, nên lập giơ tay áo lên, thu tháp linh này vào bên trong tay áo càn khôn, chuẩn bị về sau này từ từ hưởng thụ thật tốt.
Sau khi tháp linh bị Dương Tam thu lại, Liên Hoa Công Đức Tháp trực tiếp rơi xuống đất tạo thành một cái hố, bề ngoài mất đi kim quang lấp lánh trở nên ảm đạm.
Người nhà họ Triệu thấy thế, tâm như tro tàn, vài người nhận thấy tình thế không ổn, có ý đồ muốn chạy trốn.
“Yên hà thân ở ẩn ngô khu, tu thiên hoàng thăm đạo cơ…” Một bài hát chợt vang lên, nhịp điệu của bài hát vô cùng kỳ quái, không một ai từng nghe qua ca khúc này, thật sự quá khó nghe.
Một tiên nhân phi tục phi đạo chậm rãi xuất hiện, trên đầu mang khôi giáp, tay cầm Hàng Ma Xử. Chỉ trong nháy mắt, mọi người đều nhận ra thân phận của hắn, dù sao cũng thường xuyên nhìn thấy chân dung hắn trên bức họa dán trước cửa nhà: Tam giáo hộ pháp - Vi Hộ!
Mọi người ngẩn ra, nhìn về phía Dương Tam với ánh mắt đầy khiếp sợ: Dương Tam thật sự có thể mời được Vi Hộ! Rốt cuộc cô ấy đã làm như thế nào?
Sắc mặt mấy người Triệu gia trắng bệch, mất đi sức lực đào tẩu. Người ở trước mặt thần, làm sao có khả năng chống cự?
Dung mạo Vi Hộ oai hùng bất phàm, Hàng Ma Xử đảo qua, người nhà họ Triệu liền cảm thấy như đang bị một ngọn núi đè nặng, cả đám người nằm sấp xuống đất, không thể cử động. Uy lực của Hàng Ma Xử thật sự rất lớn.
Về phần Vi Hộ, dường như vẫn còn muốn tiếp tục biểu diễn ca khúc, tựa hồ như không hát hết ca khúc thì không có ý định dừng lại.
Ánh mắt Dương Tam trợn trắng như cá chết, trực tiếp dùng hai tay che lỗ tai lại, người có cùng động tác với cô còn có cả Liễu Giác.
Trong lòng cô vô cùng hối hận: Cô đã ngủ một ngàn năm, đầu óc đều xơ cứng, kết quả lại quên mất ngũ âm của Vi Hộ có khiếm khuyết, hơn nữa vị âm si này còn đặc biệt yêu thích ca hát. Mỗi lần lên sân khấu không thể không xướng ca khúc đại diện của hắn.
Những người khác dĩ nhiên không dám làm ra hành vi bất kính che lỗ tai lại như Dương Tam, thậm chí bọn họ còn muốn thân cận với thượng thần nhiều hơn một chút.
Dương Tam nhìn bọn họ giống như đang nhìn những kẻ ngốc: Không bịt lỗ tai lại, bọn họ nhất định sẽ hối hận!
Sau khi Vi Hộ hát hết ca khúc, tất cả hòa thượng và đạo sĩ ở đây, bao gồm cả người nhà họ Triệu đều sùi bọt mép ngất đi. Nhìn qua dáng vẻ này chắc phải một lúc nữa mới có thể tỉnh lại.
Hàng Ma Xử của Vi Hộ đập thật mạnh lên người Liên Hoa Công Đức Tháp, Liên Hoa Công Đức Tháp mất đi tháp linh lập tức vỡ thành từng mảnh vụn, hóa thành công đức chi khí vờn quanh người Dương Tam, Liễu Giác và Vi Hộ.
Diệt trừ Liên Hoa Công Đức Tháp là một công đức vô cùng lớn, bởi vậy Thiên Đạo liền giáng xuống công đức chi khí.
Dương Tam thu lại phần công đức chi khí thuộc về cô, yên lặng nhìn chằm chằm Vi Hộ, ngữ khí tràn ngập oán niệm:
“Liên Hoa Công Đức Tháp này đáng giá như vậy! Anh vừa nhìn thấy liền đánh nát nó. Anh biết nó có thể bán được bao nhiêu tiền hay không?”
Vi Hộ lau mồ hôi: “Không phải cô triệu hoán ta đến đây giúp cô sao?”
Nếu không phải nhìn thấy Dương Tam, hắn cũng sẽ không ra mặt. Dù sao Dương Tam cũng có quan hệ khá tốt với hắn, cùng là người chơi hệ tham ăn.
Dương Tam nói: “Tôi chỉ muốn nhờ anh lại đây lải nhải một chút mà thôi!”
Vi Hộ nghĩ nghĩ, nói: “Nếu không để tôi hát một bài xem như bồi thường cho cô vậy? Một ngàn năm nay tôi học được không ít ca khúc mới…”
Sắc mặt Dương Tam biến đổi: “Như vậy thì tôi không cần đâu.”
Vi Hộ cảm khái nói: “Không nghĩ đến Liên Hoa Công Đức Tháp cũng có thể sinh ra linh trí, khó trách lúc ấy vị đệ tử Phật môn kia cũng bị mê hoặc.”
Dương Tam gật gật đầu, nhưng tháp linh kia hiện đã rơi vào tay cô, đừng hòng nhấc lên sóng gió gì nữa.
Vi Hộ nói: “Nếu cô muốn ở lại nhân gian, có một công việc rất phù hợp với cô. Hiện tại nhân loại có một ứng dụng gọi là phát sóng trực tiếp, chỉ cần livestream ăn uống là có thể lấy được tiền. Đây là mã phòng phát sóng của tôi, cô nhớ kỹ đấy. Nếu một ngày nào đó cô muốn phát triển ở phương diện này, tôi có thể kéo theo cô, giúp cô gia tăng sự nổi tiếng.”
Sau khi hắn nói ra một dãy số, thân mình liền biến mất trong không khí, hiển nhiên là muốn bỏ chạy.
Khóe miệng Dương Tam run rẩy, đầy cảm khái nói với Liễu Giác: “Xem ra bây giờ làm thần cũng không dễ dàng, đến Vi Hộ còn phải tự mình đi kiếm tiền.”
Liễu Giác không nhịn được bật cười: “Chỉ đơn giản là anh ta thích ăn thôi.” Vi Hộ không giống sư muội, tuy rằng đều là đồ tham ăn nhưng hắn lại không kén ăn.
Dương Tam cũng không tiếp tục đề tài này, cúi đầu nhìn những người hôn mê nằm la liệt trên mặt đất, nóng lòng muốn thử làm chuyện khác:
“Đi, đi đánh cướp Triệu gia trước.” Dù sao những người này cũng không thể tỉnh lại ngay được, mấy người Triệu gia còn bị Vi Hộ nện cho một cú, dù tỉnh lại cũng không thể trốn thoát được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo