“Tôi, tôi có thai?” Từ Xuân Thâm không thể giữ được bình tĩnh.

Dương Tam cũng kinh ngạc: “Thế nào, hóa ra là do anh sinh à?” Cô còn tưởng rằng thần tiên hay Yêu tộc nào đó cảm mến Từ Xuân Thâm sau đó hoài thai, hóa ra lại là do chính Từ Xuân Thâm sinh ra!

Não Từ Xuân Thâm nhảy số nhanh, rất nhanh liền nhận thấy lời giải thích của mình bị hiểu lầm. Anh kiên quyết bảo vệ thanh danh của bản thân:

“Không, tôi chưa từng sinh con.”

“À.” Dương Tam mím môi, gật gật đầu: “Nói cũng phải, nước sông Mẫu Tử đã sớm khô cạn.”

Nếu uống nước sông Mẫu Tử, đàn ông cũng có thể sinh con. (Giống trong Tây Du Ký)

Từ Xuân Thâm kinh ngạc: “Trên đời này thật sự có sông Mẫu Tử sao?”

Nụ cười của Dương Tam lộ ra vài phần giảo hoạt: “Nếu anh cảm thấy hứng thú, tôi có thể lấy về cho anh một ít. Tôi có mấy người bạn vẫn cất trữ được một ít nước sông Mẫu Tử.” Bọn họ giữ thứ này chủ yếu để bày ra mấy trò đùa dai.

Từ Xuân Thâm kiên quyết từ chối: “Tôi thật sự không cần!”

Tự mình sinh con, chuyện này tuyệt đối không có khả năng!

Hôm nay tam quan của anh đã bị Dương Tam đổi mới không biết bao nhiêu lần.

Dương Tam có chút tiếc hận, cô nhớ lại giấc mộng kia một chút, nói: “Nói không chừng đó là con gái của anh ở kiếp trước, con bé xuất hiện ở trong mộng của anh hẳn là muốn nhắc nhở anh chuyện gì đó.”

Dứt lời, cô liền bắt đầu bói toán cho Từ Xuân Thâm, thế mà lại bói không ra, giống như vận mệnh chú định, có một cỗ lực lượng đang ngăn cản cô. Chuyện này cũng thật kỳ quái!

Dương Tam nghĩ mãi vẫn không thông, do dự nói: “Hẳn là con bé sẽ không hại anh đâu.”

Đứa bé kia mang đến cho cô có vài phần cảm giác quen thuộc, khiến cô cảm thấy rất thân cận. Vậy rốt cuộc con bé là ai? Lòng hiếu kỳ của cô nổi lên, hết sức ngứa ngáy.

Từ Xuân Thâm thấy dáng vẻ buồn rầu của cô, khẽ mỉm cười: “Không có việc gì, dù sao cũng chỉ là giấc mơ mà thôi.”

Dương Tam nghiêm túc nói: “Thông qua cảnh tượng trong mơ có thể tiếp xúc và làm tổn thương bản thể ở hiện thực không phải vấn đề khó khăn. Thậm chí còn có loại đấu pháp, thông qua giấc mơ giết chết đối thủ, từ đó hủy thi diệt tích.”

Từ Xuân Thâm trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Trực giác của tôi cho thấy đứa bé kia sẽ không tổn thương tôi.”

Từ nhỏ đến lớn, trực giác của anh luôn cực kỳ chuẩn xác.

Dương Tam nghĩ không ra đáp án, cũng không muốn tiếp tục rối rắm, cô nở nụ cười sáng lạng: “Yên tâm! Tôi sẽ bảo vệ anh! Chỉ cần anh gọi tên tôi, tôi nhất định sẽ xuất hiện.”

Cô đương nhiên rất xem trọng mỹ thực, không thể để kẻ khác cướp đi.

Từ Xuân Thâm yên lặng nhìn cô, một lúc lâu sau liền nở nụ cười: “Được, vậy tôi đây liền giao cho cô.”

Nụ cười của anh có chút không giống ngày thường, dường như đã gỡ bỏ lớp mặt nạ lộ ra sự mềm mại tận sâu bên trong, giống như gió mát vờn quanh dòng suối trong vắt, tươi mát nhu hòa.

Trong nháy mắt Dương Tam có chút thất thần: Mỹ sắc trước mặt, thật khiến người ta khó có thể cưỡng lại.

“Trái cây đến đây!” Hà Nhất Phàm bưng một mâm đầy hoa quả màu sắc sặc sỡ xuất hiện.

Dương Tam phục hồi lại tinh thần, cầm lấy một quả bắt đầu ăn, trái cây do Từ Xuân Thâm trồng quả nhiên ăn rất ngon!

Hà Nhất Phàm như có điều suy tư: “Vừa rồi có phải tôi đã quấy rầy các vị hay không?”

Bầu không khí giữa hai người vừa nãy hình như có gì đó không thích hợp.

Từ Xuân Thâm nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, không biết có phải ảo giác hay không mà Hà Nhất Phàm lại cảm thấy hình như bản thân anh ta đang bị ghét bỏ.

Hẳn là ảo giác đi! anh ta là anh em tốt của Từ Xuân Thâm, Từ Xuân Thâm cũng không thể là một người vô nhân tính như vậy!

Mấy ngày tiếp theo, Dương Tam ỷ vào thực lực của bản thân đã khôi phục không ít, cưỡi mây đi đến tất cả các khu rừng rậm ở Hoa Hạ để tìm thức ăn. Dù sao thịt bán trên thị trường đều là được chăn nuôi, Dương Tam căn bản ăn không quen.

Chỉ là mùa đông nhiệt độ không khí khá thấp, Dương Tam ngồi trên mây, suýt nữa đã bị gió thổi đến đông lạnh, chỉ có thể tự niệm mấy câu phù chú giữ ấm. Cô cũng không quên dùng phù chú ẩn thân, nếu không bị người trên máy bay chụp được, một giây sau cô sẽ lên hotsearch, sau đó liền bạo hồng mấy chục năm.

Sau khi Dương Tam bắt đủ thú hoang, tâm tình vô cùng vui sướng quay trở về.

Tiểu Mỹ đã trang trí lại toàn bộ căn nhà, đèn lồng, câu đối, cái gì cần có cũng đều có. Cô ấy còn mua không ít thức ăn đặt bên trong tủ lạnh.

Thấy Dương Tam trở về, cô ấy liền chỉ mấy cái rương ở trong phòng khách, nói: “Đây đều là lễ vật năm mới mà người khác đưa đến, tôi sẽ cùng Tiểu Kim, Tiểu Hắc vẽ phù chú đáp lễ.”

Dương Tam giơ ngón tay cái lên với cô ấy: “Làm tốt lắm!”

Nếu mua quà biếu thì sẽ phải tiêu tiền, còn nếu đưa phù chú thì dù đưa một tá, chi phí cũng không vượt qua một trăm tệ, hơn nữa người nhận lại cam tâm tình nguyện.

Dương Tam thích nhất là mở quà tặng, cô lần lượt mở tất cả ra. Kẻ có tiền đưa quà tặng năm mới cũng rất quý giá, vàng bạc châu báu khiến người ta hoa mắt, không ít trang sức rõ ràng đều là cố ý lựa chọn kiểu thanh nhã mà các cô gái trẻ yêu thích.

Bất quá Dương Tam đối với quà tặng chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó chính là quý giá! Bởi vậy trang sức tinh xảo trong mắt cô, so ra vẫn kém hơn bộ trang sức hoàng kim mà Doãn Văn Giác tặng. Vàng rồng nặng trĩu, vòng cổ, nhẫn, lắc tay đều có đủ. Tuy rằng phong cách này sặc mùi nhà giàu mới nổi, nhưng nó lại rất đáng giá a!

Không hổ là tiểu đệ của cô, quả nhiên là rất hiểu tâm lý lão đại!

Dương Tam suy tư một chút, lựa chọn ra một ít món trang sức trong số đó cất vào trong hộp, đưa cho Tiểu Mỹ: “Cầm đi. Chờ sau khi cô tiến vào giới giải trí thì không cần mua trang sức nữa, có thể tiết kiệm được một khoản tiền.”

Tiểu Mỹ đưa tay nhận mấy thứ này, vẻ mặt cảm động. Dáng vẻ kia, nếu giây tiếp theo Dương Tam bảo cô ấy đi tìm đường chết, hẳn là cô ấy cũng sẽ không chút do dự làm theo.

Suy nghĩ của Dương Tam thật ra rất đơn giản: Chờ sau khi Tiểu Mỹ nổi tiếng, mấy món trang sức này có thể mang đi bán đấu giá, đến lúc ấy sẽ thu lại gấp bội.

Cô tràn ngập tin tưởng đối với vận may của Tiểu Mỹ trong tương lai:

Giới giải trí còn có cô gái nào xinh đẹp hơn Tiểu Mỹ à? Đương nhiên là không! Hơn nữa hồ ly tinh trời sinh đã mang mị hoặc, không muốn nổi tiếng cũng khó.

0.03474 sec| 2413.383 kb