Bởi vì có Liễu Giác làm gian tế, bảo khố của Triệu gia đều bị bọn họ dễ dàng tìm thấy. Dương Tam vô cùng vui vẻ chọn lựa bảo vật. Triệu gia này ỷ vào trong tay bọn chúng có Liên Hoa Công Đức Tháp, mấy trăm năm qua đã tích góp được không ít thứ, thậm chí còn giàu có hơn cả cô.

Liễu Giác mỉm cười nhìn bộ dáng vui vẻ của sư muội, chờ sau khi cô chọn xong, mới đem những món đồ còn lại thu vào tay áo càn khôn. Đối với việc sư muội chỉ chọn lấy vàng, hắn cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Đáng tiếc, vàng thì có thể lấy đi nhưng thẻ ngân hàng và bất động sản thì không, hẳn là sẽ bị sung công.

Dương Tam chỉ có thể tự an ủi bản thân: Tốt xấu gì mấy món pháp khí cùng đồ cổ cũng đều bị cô lấy đi! Còn có hai viên nội đan của yêu thú nữa!

Trong mấy món đồ kia, thứ khiến cô hài lòng nhất chính là một viên Luân Hồi Châu, có thể khiến đối thủ lâm vào hư ảo kiếp trước. Bất quá thứ này đối với những người không có kiếp trước như Dương Tam thì chẳng có công dụng gì.

Cô kiểm kê một chút, những món đồ cổ và số vàng này ít nhất cũng phải bán được hai trăm triệu.

Dương Tam không thể không cảm khái: Quả nhiên xét nhà chính là thủ đoạn kiếm tiền nhanh nhất!

Ánh mắt cô đầy trông mong nhìn Liễu Giác: “Sư huynh! Chúng ta có nên đi tìm thêm mấy nhà nữa không? Huynh lại tiếp tục làm nội ứng!”

Liễu Giác đầy hắc tuyến: “Vô cớ xuất binh.”

Cũng không phải mỗi gia tộc có tiền đều phát điên như Triệu gia.

Dương Tam thấy những người khác không có dấu hiệu tỉnh lại, dứt khoát lấy tháp linh ra. Tháp linh này nếu cứ thế ăn vào sẽ có chút thô, nên Dương Tam liền dùng than củi nướng lên, dùng công đức chi khí vừa nãy làm gia vị. Cách ăn này mang lại hương vị thuần tuý, phảng phất như đưa cô trở về thời kỳ viễn cổ, khiến cố rất hoài niệm.

Tháp linh vào bụng, còn có hai viên nội đan yêu thú của Triệu gia, tất cả khiến tu vi đình trệ bấy lâu nay của cô tăng lên sáu thành so với đỉnh kỳ. Điều duy nhất khiến Dương Tam tiếc nuối chính là cô không tìm được nội đan của Tiểu Mỹ, cô ấy chỉ có thể tu hành lại một lần nữa.

Sau khi tháp linh bị cô ăn vào bụng, một trận âm phong đột nhiên xuất hiện.

Rất nhiều quỷ hồn yêu quái xuất hiện ở trước mặt đám người Triệu gia, đáy mắt tràn ngập hận ý thâm trầm - bọn họ chính là những yêu quái bị tháp linh kia độ hóa, không thể không trở thành con rối của Triệu gia, vì Triệu gia làm việc. Mấy trăm năm qua, lúc nào bọn họ cũng phải chịu tra tấn, hiện tại chính là lúc báo thù.

Dương Tam nhìn một chút, trong số những quỷ hồn yêu quái bị Triệu gia độ hóa này có không ít lệ quỷ tà yêu, nhưng dù là tà ma cũng có quyền lợi báo thù đúng không.

Còn một bộ phận khác là những yêu quái vô tội đơn giản chỉ vì thực lực mà bị Triệu gia bày mưu lập kế bắt giữ, Dương Tam quyết định để bọn họ rời đi sau khi báo thù. Dù sao những hòa thượng và đạo sĩ khác vẫn ở trong trận pháp mà sư huynh bố trí, cũng sẽ không bị chút thương tổn nào, à… điều duy nhất có thể tổn thương bọn họ chính là tiếng hát của Vi Hộ mà đến cả trận pháp kia cũng không thể nào ngăn cản.

Tiếng gió cùng tiếng quỷ khóc càng lúc càng hỗn tạp, hợp thành một chi khúc báo thù khiến ai nấy đều nổi da gà, ý hận oán độc xông lên tận trời, bọn họ giống như tre già măng mọc mà lao về phía đám người Triệu gia, cắn xé linh hồn bọn chúng.

Người Triệu gia vốn đang hôn mê bị cảm giác đau đớn truyền đến từ sâu trong linh hồn đánh thức, sau đó liền đối diện với từng khuôn mặt oán độc.

Đám người nhà họ Triệu phát ra tiếng hét thê lương thảm thiết, là bọn chúng quá mức hả hê đắc ý, thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày mình bị phản phệ như thế này.

“Cứu, cứu mạng.”

“Cầu xin các người, cứu, cứu tôi với. Tôi sẽ nói cho mấy người biết kim khố của tộc trưởng giấu ở nơi nào.”

“Các người để tôi chết đi, để tôi được giải thoát.”

Đối với những âm thanh này, Dương Tam xem như mắt điếc tai ngơ, gieo nhân nào gặt quả nấy, Triệu gia rơi vào kết cục này cũng là gieo gió gặt bão, chẳng thể trách người khác được.

Tiếng kêu thảm thiết của đám người Triệu gia đã đánh thức những hòa thượng và đạo sĩ trong trận pháp kia. Khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng vạn quỷ gặm cắn, khí lạnh liền vọt thẳng lên sống lưng.

Mấy yêu quái kia còn trực tiếp xé rách đám người Triệu gia, cảnh tượng tràn đầy máu tươi đập vào mắt mọi người.

Bắc Bất Nhạc nhìn về phía Dương Tam: “Bọn họ đây là?”

Dương Tam nhàn nhạt nói: “Bọn họ chỉ là đang bị phản phệ mà thôi.”

Có không ít người nhận ra những yêu ma quỷ quái ở đây: “Tôi nhớ rõ kia là chuột yêu mười năm trước đã bị Triệu gia thu phục.”

“Kia là Quỷ Vương mà Triệu gia đã trấn áp phải không?”

“Thật đúng là không thể tin được.”

Mặc dù từ xưa đến nay hòa thượng vốn từ bi hỷ xả, cũng chỉ có thể nói một câu a di đà phật. Đây là thù oán thuộc về bọn họ, không ai có thể ngăn cản. Hai nhà Phật - Đạo đều chú ý đến nhân quả tuần hoàn.

Cho đến cuối cùng, tất cả người nhà họ Triệu đều chết vì phản phệ Triệu Thiếu Hàng và Triệu Thiếu Minh đều đang sống sờ sờ lại bị cắn xé đến hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội chuyển thế cũng không còn.

Một bộ phận yêu quái cùng quỷ hồn hướng về phía Dương Tam và Liễu Giác cúi mình vái chào, biểu đạt lòng biết ơn của mình, sau đó liền biến mất tại chỗ - Dương Tam cũng không ngăn cản bọn họ, trong tay bọn họ cũng không gây ra bao nhiêu tội nghiệt. Phần cảm kích này hóa thành từng sợi âm đức chi khí bay vào trong tay Dương Tam, trở thành chút kinh hy ngoài ý muốn.

Còn một ít yêu quái lệ quỷ lại lộ ra biểu tình dữ tợn, tham lam nhìn về phía Dương Tam và Liễu Giác, hiển nhiên đám người Triệu gia không thể thỏa mãn bọn họ. Vì thế mục tiêu của bọn họ liền chuyển đến những người sức sống bừng bừng như Liễu Giác và Dương Tam.

Dương Tam trực tiếp vui vẻ: Cô đang lo lắng vô duyên vô cớ ra tay thì không hay, nào ngờ đối phương lại chủ động đưa tới cửa. Cô thậm chí còn muốn hát một câu: Hôm nay là ngày lành tháng tốt…

Dương Tam nghiêm túc nói: “Sư huynh đừng sợ, sư muội sẽ bảo vệ huynh!”

Liễu Giác: “…”

Thôi được rồi, hắn hiểu, ý của sư muội là không cần đoạt yêu quái với cô đâu!

0.09192 sec| 2404.359 kb