Cuối cùng phần lớn những mỹ thực kia đều vào trong bụng Dương Tam, cô rất muốn khen thưởng bản thân một câu “vô cùng thông minh”.
Chờ sau khi kết thúc bữa ăn, cô nhìn thấy gương mặt Từ Xuân Thâm mang theo ý cười nhàn nhạt liền có chút chột dạ: Hình như Từ Xuân Thâm vẫn chưa ăn uống gì cả, chỉ lo giúp cô nướng thịt. Cho dù muốn áp bức cu li thì cũng phải cho chút ngon ngọt, cô phải đi theo con đường phát triển bền vững!
Cô đặt một miếng thịt lên vỉ nướng, rắc lên không ít gia vị. Chờ nó chín khoảng tám phần, liền đặt nó vào trong lá rau diếp xanh biếc, gói lại, đưa tới bên miệng Từ Xuân Thâm.
Có lẽ bởi vì được Từ Xuân Thâm chăm sóc, nên Dương Tam cũng không cảm thấy động tác này quá thân mật, cô hành động vô cùng tự nhiên.
Từ Xuân Thâm ngẩn ra một chút, sau đó khẽ cúi đầu, cắn một miếng.
Chờ sau khi ăn xong, anh mới nói: “Về sau đừng tùy tiện đút thức ăn cho người khác.”
Dương Tam tiếp tục nướng thịt, không chút để ý nói: “Người khác không có được đãi ngộ như thế này đâu.”
Những người khác có thể trồng rau và nấu ăn được như Từ Xuân Thâm à? Không thể nào.
Khóe miệng Từ Xuân Thâm khẽ cong lên.
Chờ sau khi ăn uống no nê thì cũng đã mười hai giờ đêm. Cũng không phải là do Dương Tam ăn chậm, mà là do nướng thịt cũng cần có thời gian.
Đợi đến khi kim giây không nhanh không chậm điểm mười hai giờ, xa xa bên ngoài liền truyền đến tiếng pháo nổ. Tuy rằng thành phố cấm người dân đốt pháo, nhưng vẫn có một số người lén lút đốt, xem như thưởng thức chút hương vị năm mới.
Từ Xuân Thâm bật ti vi lên, trên màn hình lớn là các chương trình chào xuân mừng năm mới. Dương Tam xem một lát liền cảm thấy không thú vị. Cô quay đầu hỏi Từ Xuân Thâm:
“Năm nay anh lại từ chối không tham gia chương trình mừng năm mới hay sao?”
Minh tỉnh cấp bậc đại thần như Từ Xuân Thâm luôn là đối tượng được các đài truyền hình lớn săn đón. Bất quá nửa năm nay Dương Tam cũng không phải lên mạng vô ích, biết Từ Xuân Thâm căn bản không tham gia những đêm tiệc này.
Từ Xuân Thâm ừ một tiếng: “Cũng không có gì thú vị.”
Tuy rằng những bữa tiệc này là sân khấu giúp tăng cao nhân khí, nhưng khoảng thời gian này anh nguyện ý ở nhà nghỉ ngơi một chút, dù sao anh cũng không cần củng cố nhân khí, bởi anh đã nhận được rất nhiều giải thưởng.
Ánh mắt Dương Tam dừng lại trên màn hình ti vi, một tiểu sinh khá hot đang hát vô cùng chân thành.
“Nếu là anh thì sẽ biểu diễn tiết mục gì? Ca hát, nhảy múa, tham gia tiểu phẩm hay là ảo thuật?” Cô đột nhiên có chút tò mò.
Từ Xuân Thâm nói: “Thổi sáo.”
Dương Tam hứng thú: “Tôi muốn nghe.”
Từ Xuân Thâm đi vào phòng lấy ra một cây sáo anh thường dùng, bắt đầu thổi. Khúc nhạc du dương êm tai giống như gió mát nhè nhẹ lướt qua ánh trăng, nhẹ nhàng gợi lên tiếng lòng người thổi sáo.
Âm luật này hết sức quen thuộc, phảng phất như đã từng nghe qua trong mộng. Rõ ràng tiếng sáo rất êm tai, nhưng Dương Tam lại không nhịn được cảm thấy mệt mỏi rã rời, mí mắt ngày càng nặng trĩu, đối với cô mà nói đây là chuyện vô cùng hiếm thấy. Dù sao cô cũng là yêu quái, không ngủ một trăm năm cũng không thành vấn đề.
Kết thúc khúc nhạc, Dương Tam vỗ tay, hỏi anh: “Ca khúc này tên là gì?”
Từ Xuân Thâm lắc đầu: “Chỉ là tùy tiện diễn tấu mà thôi.”
Lúc biểu diễn, ngón tay anh dường như tự có ý thức, cứ thế bất giác liền diễn tấu ca khúc này, thuần thục như đã từng diễn tấu qua vô số lần.
Dương Tam lấy ra một cây sáo toàn thân xanh biếc, nói: “Ca khúc dễ nghe như vậy, dùng ống sáo kia chẳng khác nào bôi nhọ nó. Cái này cho anh, xem như là quà mừng năm mới.”
Từ Xuân Thâm nhận lấy ống sáo, hình như cây sáo được chạm khắc từ ngọc, nhưng dù anh đã nhìn quen các loại ngọc thạch cũng không biết đây là loại ngọc gì. Cây sáo hồn nhiên thiên thành, không tìm thấy dấu vết điêu khắc nào cả, cầm lên ôn nhuận đồng thời mang theo hơi thở ấm áp.
Anh thổi lên, âm thanh êm tai đến mức không một ngôn ngữ nào có thể hình dung, giai điệu vốn dĩ rất dễ nghe hiện tại được thổi bằng cây sáo này càng giống như tiếng trời.
Lực sát thương của giai điệu này đối với Dương Tam càng mạnh mẽ hơn, cô cảm thấy hiện giờ bản thân vô cùng mệt mỏi.
Vì thế cô trực tiếp ngủ thiếp đi, đầu ngả vào người Từ Xuân Thâm.
Thân thể Từ Xuân Thâm cứng đờ trong giây lát, nghe tiếng cô hít thở đều đều, anh theo bản năng cử động thật nhẹ nhàng, vô cùng cẩn thận đặt cô nằm trên sô pha - sô pha nhà anh rất lớn, cho dù hai người nằm lên cũng không phải chen chúc với nhau.
Mặc dù trong phòng bật máy sưởi nhưng vẫn lấy ra một cái thảm lông dê đắp lên người Dương Tam. Sau đó anh bắt đầu xem kịch bản. Lượng công việc của Từ Xuân Thâm cũng không quá nhiều, dù ít nhưng rất chất lượng. Dưới tình huống bình thường thì một năm chỉ tham gia một bộ phim.
Bây giờ anh đang xem kịch bản lúc trước vừa phỏng vấn thành công, một bộ phim bom tấn hợp tác sản xuất với nước ngoài.
Không biết qua bao lâu, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Từ Xuân Thâm nhanh tay mà tắt chuông, ngay sau đó chuyển sang chế độ im lặng, một loạt hành động chỉ diễn ra trong khoảng thời gian không quá một giây. Sau đó anh đứng lên, đi vào phòng, đóng cửa lại.
Tiếng chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, là đạo diễn Cung gửi đến anh lời chúc mừng năm mới, thuận tiện thương lượng kế hoạch tuyên truyền phim điện ảnh vào năm sau. Bộ phim điện ảnh [Như Mộng Lệnh] mà bọn họ hợp tác đã đóng máy từ hai tháng trước, hiện tại đang trong giai đoạn biên tập hậu kỳ, dự kiến công chiếu vào tháng tư, bởi vậy cần chuẩn bị một ít hoạt động tuyên truyền. Trong giới giải trí, Từ Xuân Thâm nổi tiếng là vô cùng chuyên nghiệp, chỉ cần không phải vì tuyên truyền mà tạo scandal, một số công tác tuyên truyền liên quan bộ phim anh đều sẽ phối hợp với tổ chế tác và nhà sản xuất.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo