Sự tình ở thủ đô đã hạ màn. Dương Tam dạo chơi bên này mấy ngày liền ngồi máy bay trở về. Tuy rằng ngôi nhà kia của cô không quá rộng lớn, nhưng đã ở lâu như vậy, ít nhiều gì cô cũng có chút cảm tình.

Tiểu Mỹ cảm thấy vô cùng hứng thú đối với chỗ ở hiện tại của Dương Tam, đến khi nhìn thấy tòa nhà kia, hốc mắt cô ấy liền đỏ lên.

“Nơi này, còn không bằng thính đường của đại nhân đâu.”

Dương Tam cũng cảm thấy bản thân mình chịu nhiều ủy khuất, trước kia cô là chủ của một ngọn núi. Cô thở dài, nói:

“Nên cô phải cố gắng kiếm tiền thật tốt đấy!”

Tiền của tiểu đệ chính là tiền của cô!

Sau khi thương cảm, Tiểu Mỹ dùng sức gật đầu: “Năm sau tôi nhất định sẽ tham gia cuộc thi tuyển chọn.”

Diện mạo của cô ấy mỹ diễm như mẫu đơn, theo lời kịch của phim truyền hình thì chính là yêu phi, nhưng tính cách trước mặt Dương Tam vẫn giữ lại nét đơn thuần. Dù sao lúc ấy Tiểu Mỹ cũng được Dương Tam cứu giúp, còn cho cô ấy một chỗ dung thân.

Tiểu Mỹ lại nói: “Còn mười ngày nữa chính là năm mới của nhân loại, đại nhân có muốn làm gì không?”

Dương Tam gật gật đầu, đôi mắt cong thành trăng non: “Đương nhiên! Tết Âm lịch của nhân loại nhất định phải chuẩn bị nhiều bữa tiệc thật lớn!” Thật tốt, lại có thể tìm lý do để Từ Xuân Thâm xuống bếp.

Tiểu Mỹ bắt đầu lên kế hoạch: “Vậy tôi sẽ đi siêu thị mua một ít đồ dùng tết.” Ví dụ như câu đối xuân, trái cây, bánh kẹo gì đó.

Dương Tam để cô ấy tùy tiện lăn lộn, cô đã nhắn tin cho Từ Xuân Thâm, hỏi xem anh có ở nhà không.

Sau khi nhận được câu trả lời, Dương Tam liền quyết định thời gian đến nhà anh.

Người mở cửa cho cô vẫn là Hà Nhất Phàm.

Hà Nhất Phàm cảm khái nói: “Lúc trước tôi còn chuẩn bị quà năm mới, vốn muốn tặng cho cô, kết quả làm thế nào cũng không tìm thấy nhà của cô.”

Dương Tam bình tĩnh lấy ra một tấm phù chú: “Cầm cái này thì sẽ không bị ảnh hưởng. Lúc trước tôi đã bày một trận pháp, chỉ cần bước nhầm vào đó sẽ bị quỷ đánh tường.”

Hà Nhất Phàm không nhịn được có chút đồng tình với mấy paparazzi kia, khó trách khoảng thời gian trước Dương Tam hot như vậy lại không một ai có thể phỏng vấn cô. Quỷ đánh tường… Những phóng viên kia chắc chắn sẽ lưu lại bóng ma tâm lý.

Dương Tam nhìn Từ Xuân Thâm đang ngồi trên sô pha, má trái của anh có một miếng băng cá nhân, khiến khí chất thanh nhã của anh trông thêm vài phần đáng yêu.

Dương Tam kinh ngạc: Vết cắn kia lâu như vậy vẫn chưa biến mất sao? Đều đã qua hai ba ngày rồi, xem ra răng của cô thật sự quá tốt.

Từ Xuân Thâm ngẩng đầu lên, vẫn là biểu cảm bình tĩnh như cũ. Chỉ là bị anh nhìn như vậy, Dương Tam liền có chút chột dạ, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, Hà Nhất Phàm tự giác đi lấy trái cây.

Dương Tam đảm bảo cùng anh: “Yên tâm, lần sau tôi nhất định sẽ không cắn nữa!”

Lần sau cô sẽ liếm!

Từ Xuân Thâm yên lặng nhìn qua, ánh mắt như muốn biểu đạt “Cô còn muốn có lần sau!”.

Dương Tam thở dài nói: “Lúc ấy tôi uống say.” Đã làm ma men thì chuyện gì cũng có thể làm.

Từ Xuân Thâm nhíu mày, lên tiếng: “Con gái uống nhiều rượu không tốt.”

Dương Tam xua xua tay: “Lúc ấy tôi chỉ ngẫu nhiên uống một, bởi vì sư huynh của tôi phải rời đi nên mới uống với hắn vài ly.”

Đúng vậy, không sai, mấy chục năm cô mới uống say một lần, tính theo thời gian của nhân loại thì số lần đích xác cũng không nhiều lắm.

“Sư huynh?”

Dương Tam gật gật đầu: “Sư huynh của tôi rất tốt!” Sau đó bắt đầu khen Liễu Giác thương cô nhiều như thế nào, dễ nói chuyện ra sao. Tuy rằng ở trước mặt Liễu Giác, Dương Tam sẽ không thừa nhận những điều này, nhưng ở trước mặt người khác cô rất vui khi khoe khoang về sư huynh nhà mình.

Thần sắc Từ Xuân Thâm tựa hồ như phai nhạt đi vài phần.

Sau khi Dương Tam khen ngợi sư huynh hết lời, bèn chuyển đề tài: “Chúng ta cùng nhau ăn tết nhé! Tôi cũng không quen biết nhiều người…” Cô trực tiếp xem nhẹ đám người Doãn Văn Giác. Ở trước mặt mỹ thực, tiểu đệ đều phải đứng sang một bên.

Từ Xuân Thâm cũng giống những người khác, bình thường đều ăn tết cùng người nhà, chỉ là nhìn thấy mầm xanh trên đỉnh đầu Dương Tam rủ xuống, bộ dáng ỉu xìu. Anh tự giác bổ não cảnh tượng Dương Tam cô độc một mình đón năm mới, mồm nhanh hơn não, liền buột miệng thốt lên:

“Được! Tôi cũng ăn tết một mình.”

Dương Tam lập tức nở nụ cười: “Được, quyết định vậy nhé. Anh đừng quên trồng rau.”

Trong vài ngày tới, cô cũng có thể kiếm thêm một ít thịt.

Ánh mắt Từ Xuân Thâm bất giác nhu hòa hơn vài phần: “Được.”

Anh chợt nhớ đến đứa trẻ xuất hiện trong giấc mơ mấy hôm nay, trên mặt liền có chút bối rối. Tuy rằng đứa bé rất ngoan, không khóc không quấy, bình thường chỉ thích bắt lấy tay áo anh, nhưng thường xuyên mơ thấy cô bé, khiến anh không khỏi hoài nghi liệu đây có phải dấu hiệu gì không.

Anh nói với Dương Tam việc này.

Dương Tam nhớ đến đứa bé kia, suy tư một chút: “Đứa bé kia, hình như là con gái của anh.”

Từ Xuân Thâm: “???”

“Không thể nào, tôi còn chưa có kết hôn.” Anh vẫn luôn giữ mình trong sạch đấy.

Dương Tam nói: “Nhưng hơi thở trên người con bé rất giống anh.” Đều ăn rất ngon.

Đôi mắt cô đảo qua đảo lại, sau đó đưa ra một khả năng khác: “Chẳng lẽ là tự hoài thai?”

Loại chuyện thế này trong thần thoại cũng xuất hiện khá nhiều, không hiếm lạ gì. Hoa Tư Thị cũng là tự hoài thai sau đó sinh ra Phục Hy.

Ý của Dương Tam chính là, nói không chừng là người khác tự hoài thai, sinh con của Từ Xuân Thâm. Nhưng rõ ràng Từ Xuân Thâm lại lý giải rằng, anh tự hoài thai còn sinh ra một đứa bé.

Từ đại thần vốn vô cùng thong dong bình tĩnh cũng không khỏi chảy mồ hôi lạnh: Thế này thì quá khó rồi!

0.92393 sec| 2397.117 kb