Sau khi hưởng thụ mỹ thực và hoàn thành những cảnh diễn của mình, Dương Tam vỗ vỗ mông chuẩn bị chạy lấy người, dù sao cô cũng đã ngây người tại đoàn phim này suốt một tháng rồi. Mấy ngày trước Tiểu Hắc nhà cô còn cùng vị Chu thiếu kia đến thủ đô tham gia cuộc thi đấu Rubik, thuận tiện huấn luyện thêm một chút.

Địa điểm tổ chức pháp hội của Triệu gia cũng ở thủ đô, đến lúc đó Dương Tam có thể hội hợp với Tiểu Hắc ở bên kia.

Đạo diễn Cung còn muốn quay bổ sung thêm một vài phân cảnh, cuối cùng đành phái người đưa Dương Tam về thành phố trước.

Dương Tam đứng ở trước nhà ga, khẽ mỉm cười. Được rồi, đây chính là thời điểm để cô lấy lại quyển thực đơn kia. Cô nên đòi bao nhiêu tiền đây? Ít nhất cũng phải một trăm vạn đi!

Dương Tam đại khái có thể cảm nhận được quyển thực đơn kia hiện giờ đang ở đâu, chỉ là cụ thể ở khu nào thì cô không rõ lắm. Nhưng cô cũng không hoảng hốt, thong thả gọi một chiếc taxi.

Tài xế taxi hỏi: “Mỹ nữ, cô muốn đi đâu?”

Dương Tam suy nghĩ, nói: “Tôi chỉ biết đi như thế nào, anh đi theo đường tôi chỉ là được!”

Một giờ sau, cô thuận lợi đến được Cố gia. Thời gian dài như vậy, phí phụ thu tự nhiên sẽ không ít, trong lòng Dương Tam nhớ rất kỹ chuyện mà Cố gia đã làm.

Mất nửa tháng, Cố gia vẫn chưa thể thành công phá giải mật mã, gia chủ Cố gia sầu đến mức mỗi ngày đều rụng mất một nắm tóc, đầu tóc sắp trở thành kiểu tóc Địa Trung Hải đến nơi rồi.

*Kiểu tóc Địa Trung Hải: Đầu hói.

Hắn an ủi bản thân: Càng khó phá giải, chứng tỏ bí tịch này càng lợi hại, càng phải coi trọng hơn.

Cháu trai lớn của hắn - Cố đại thiếu chạy vào, sắc mặt trắng bệch.

Gia chủ Cố gia nói: “Thụy Minh, sao cháu lại hấp tấp bộp chộp như thế?”

Âm thanh Cố Thụy Minh run lên: “Ông nội, Dương Tam đến rồi.”

Trộm đồ vật của người ta, kết quả còn bị người ta tìm đến cửa, Cố Thụy Minh hắn có thể không chột dạ hay sao? Dương Tam mới xuất hiện chưa đầy nửa năm nay, uy danh đã hiển hách như sấm. Ngay cả người Triệu gia cũng ăn mệt trên tay cô, càng miễn bàn tới Cố gia nhà bọn họ.

Vài chục năm nay, tên tuổi và địa vị của Cố gia vẫn không thể bật lên, chủ yếu là vì bọn họ không có đạo thuật gì lợi hại.

Gia chủ Cố gia trầm mặc một chút, cắn răng nói: “Cô ta tìm đến cửa thì như thế nào? Dù sao cô ta cũng không có chứng cứ.”

Hắn đã giấu thần công bí tịch trong một ngăn tủ bí mật - những đồ vật trân quý mà hắn sở hữu đều được cất giấu ở đấy.

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế đôi chân đang run rẩy, lúc này mới cùng cháu trai đi ra ngoài.

Dương Tam nhấp một ngụm trà, sau đó liền đặt lại lên bàn. Lá trà này cũng được, nhưng trình độ của người pha trà lại quá kém, độ sôi của nước quá cao, ngược lại ảnh hưởng đến hương vị của lá trà. Haizz, ở bên kia phim trường uống trà do Từ Xuân Thâm pha hiện tại uống loại trà này, chính là từ giàu sang xa xỉ quay về với nghèo khó, thật sự không quen chút nào.

Vừa mới rời đi không lâu, Dương Tam đã nhớ tay nghề pha trà của anh.

“Hôm nay Dương đại sư đến đây, không biết là có gì muốn chỉ giáo?” Trên đường đi, gia chủ Cố gia rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, bày ra dáng vẻ mờ mịt mê mang.

Dương Tam khẽ mỉm cười: “Tôi chỉ là tới cửa để lấy lại đồ vật của mình mà thôi.”

Gia chủ Cố gia nhíu mày: “Không biết ngài làm rơi thứ gì ở Cố gia chúng tôi?” Thần sắc hắn mang theo chút nghi hoặc, kỹ thuật diễn này mà không tiến vào giới giải trí thì thật quá lãng phí.

Dương Tam cười khẽ một tiếng, nụ cười lộ ra hàm ý sâu xa và vài phần châm chọc: “Mấy người cầm công pháp sư môn của tôi, còn muốn giả ngu sao?”

Gia chủ Cố gia phất tay áo cả giận nói: “Cho dù tôi thật sự khâm phục tu vi của Dương đại sư, nhưng loại bôi nhọ này Cố gia chúng tôi không thể chịu được.”

Khóe miệng Dương Tam nhếch lên: “Ông xác định?”

Vẻ mặt gia chủ Cố gia đầy chính khí hiên ngang.

Dương Tam búng tay một cái: “Vậy thì biến lớn đi! Biến lớn, lại biến lớn!”

Nếu ngay từ đầu thái độ của người nhà họ Cố tốt một chút, ngoan ngoãn nói lời xin lỗi, nói không chừng Dương Tam còn có thể hảo tâm tống tiền ít một chút. Nếu bọn họ đã chấp mê bất ngộ, vậy cũng đừng trách cô không khách khí.

Gia chủ Cố gia cảm thấy không thể hiểu được, chỉ nghĩ là Dương Tam đang bày trò mà thôi.

Theo mệnh lệnh của cô, quyển thực đơn kia ngày càng to ra, ngay từ đầu chỉ nhỏ như cục gạch, sau đó biến lớn trực tiếp phá vỡ ngăn tủ bí mật.

Quyển thực đơn kia bây giờ đã to như một cái bàn, nhưng nó vẫn xu thế to dần lên, cuối cùng quyển thực đơn kia dựng thẳng lên, trực tiếp đâm thủng trần nhà nơi căn phòng của gia chủ Cố gia, ầm ầm ầm… căn phòng đang dần sụp đổ.

Người nhà họ Cố đương nhiên nghe được động tĩnh này, bọn họ trợn mắt há mồm nhìn cuốn bí tịch kia đang không ngừng lớn lên.

Cố Minh Thụy vọt lại đây, vẻ mặt kinh hoảng: “Ông nội! Quyển sách kia biến lớn lắm rồi! Phòng của ông sắp sập rồi!”

Gia chủ Cố gia vội vàng chạy qua, khi nhìn thấy đống phế tích trong phòng, suýt chút nữa không chịu được mà ngất đi.

Dương Tam từ phía sau hắn bước ra, nhìn người Cố gia đang đứng xung quanh, ngữ khí bình tĩnh nhưng lại đầy khí phách ngại nghễ thiên hạ: “Còn không chịu thừa nhận sao?”

“Hoặc là, mấy người muốn biệt thự Cố gia sập luôn à? Vậy thì tiếp tục biến lớn đi!”

Quyển thực đơn kia giống như cảm ứng được lời nói của Dương Tam, không ngừng biến lớn thêm.

Trước thực lực tuyệt đối như vậy, mọi âm mưu giảo biện đều là mưa bụi, bọn họ căn bản không cùng đẳng cấp.

Gia chủ Cố gia khép mắt lại, vẻ mặt thống khổ lên tiếng: “Thành thật xin lỗi, là tôi nhất thời bị ma quỷ che mắt.”

Chung quy là bọn họ đã xem nhẹ thực lực của Dương Tam, không thể không nuốt xuống chén rượu phạt này.

Dương Tam vừa lòng gật đầu: “Vậy chúng ta thảo luận một chút về tiền bồi thường thiệt hại tinh thần đi.”

0.08800 sec| 2398.172 kb