Đối với Tiểu Hắc mà nói, cuộc tranh tài Rubik cả nước lần này cũng không khác gì so với cuộc thi lần trước. Sau ba ngày thi đấu, Tiểu Hắc đã chứng tỏ được năng lực chơi Rubik của bản thân, thành công khiến vạn người chú ý đến nó, phá kỷ lục thế giới từ rubik 3x3 đến rubik 6x6, gây chấn động trong và ngoài nước.

Hoa Hạ còn chuẩn bị đề cử Tiểu Hắc tham gia cuộc thi Rubik quốc tế vào năm sau, để bạn bè nước ngoài cũng có thể trải nghiệm cảm giác bị một chú gấu ngựa nghiền nát.

Bởi vì Tiểu Hắc liên tục phá vỡ kỷ lục nên đã khiến không ít thí sinh tham gia thi đấu đều bị so sánh “không bằng một chú gấu ngựa”, những người này cũng ồn ào đề nghị để Tiểu Hắc tham gia thi đấu, dương dương quốc uy, dù gì cũng không thể chỉ có bọn họ bị nói thành như vậy.

Chuyện của Tiểu Hắc cũng gây ra một trận náo nhiệt trên mạng, giúp cuộc thi Rubik ban đầu tưởng chừng như vô danh này thành công được đông đảo mọi người biết đến, xem như được tuyên truyền miễn phí một phen. Nhưng người thu được lợi nhuận lớn nhất vẫn là Doãn Văn Giác, từ đầu đến cuối Tiểu Hắc vẫn luôn mặc quần áo mang nhãn hiệu của cậu ta, vì vậy thương hiệu trang phục cũng theo đó mà được nhiều người biết đến, đặc biệt là chiếc áo thun in hình khối Rubik của Tiểu Hắc trong ngày đầu tiên mở bán đã bán được hơn mười vạn bộ.

Phí đại ngôn của Tiểu Hắc cũng vì thế mà tăng từ một ngàn vạn lên hai ngàn vạn một năm. Doãn Văn Giác đang xúi giục Tiểu Hắc báo danh thi đấu quốc tế, còn hứa hẹn sẽ có một phần tiền thưởng.

Bản thân Dương Tam cũng không quản việc này, trực tiếp để Tiểu Hắc tự mình quyết định. Dù sao Tiểu Hắc khôn khéo như vậy nên thế nào cũng sẽ không chịu thiệt thòi. Cô cổ vũ Tiểu Hắc cố gắng kiếm tiền, sau đó tạm thời phó thác Tiểu Hắc cho Doãn Văn Giác và Chu thiếu, còn cô một mình đến tham gia pháp hội.

Địa điểm diễn ra pháp hội là ở núi Thất Long, nơi đây núi non hùng vĩ, hình dáng tựa như tiên chưởng đánh đàn, vị thế đại cát. Triệu gia đã xây một thôn trang ở vị trí hội tụ đầy long khí.

Vừa bước vào thôn trang, lập tức cảm nhận được một luồng linh khí tươi mát tỏa ra xung quanh, dù là người bình thường cũng cảm thấy thần thanh khí sảng, càng miễn bàn bọn họ là những người tu đạo.

Pháp hội lần này, Triệu gia mời không ít người đến, bên phía đạo Phật cũng có, ai nấy đều có tu vi bất phàm. So với những người này, Cố gia lúc trước bị cô tống tiền hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Dương Tam nhìn xung quanh một vòng, cô đi cùng Bắc Bất Nhạc - dù sao ở đây cô cũng chỉ quen mỗi ông ta.

Bắc Bất Nhạc giới thiệu cô với một đám người: “Lư Thanh của Long Hổ Sơn tôi không cần giới thiệu nữa, lần trước cô đã gặp qua. Vị kia là Cảnh chân nhân của Bạch Vân Quan, Minh chân nhân của núi Thanh Thành…”

Dương Tam nhớ kỹ, dù sao hiện tại cô cũng đang ngốc ở nhân gian, ít nhiều gì cũng sẽ giao tiếp với bọn họ.

Những đạo trưởng còn lại, đều tìm bạn tốt để luận đạo, dư quang nơi khóe mắt không tự giác mà liếc nhìn về phía Dương Tam. Có không ít người ở đây mới gặp Dương Tam lần đầu tiên, nhưng đã nghe danh cô như sấm rền bên tai.

Bọn họ nghe nói, Dương Tam xuất thân hiển hách - là chi tổ đích truyền của Địa Tôn trong truyền thuyết, thuật pháp cao thâm, đến Triệu gia cũng phải ăn mệt trên tay cô. Chờ hôm nay chính thức gặp mặt mới phát hiện Dương Tam thật sự quá trẻ.

Nghĩ đến thời điểm bọn họ ở tuổi này, cũng chỉ ở trình độ nhập môn không bao lâu. Đúng là sóng trước bị sóng sau đè chết, bọn họ vất vả cần cù cũng không đủ.

Chẳng qua đại đa số người tu đạo, có thể luyện đến cảnh giới hiện giờ phần lớn đều có tính tình rộng rãi, buồn bực mau qua, đồng thời còn cảm thấy vui mừng vì Đạo giáo xuất hiện được một nhân tài như vậy. Tuy rằng hiện tại giữa bọn họ và bên phía Phật giáo không còn đấu tranh gay gắt như trước kia, nhưng nếu Đạo giáo bị chèn ép bọn họ cũng cảm thấy không vui.

Đặc biệt là mấy năm gần đây, Phật giáo còn xuất hiện một đệ tử tên là Túc Tuệ, vừa nghe qua liền hiểu ngay, tiến độ tu hành vượt bậc khiến bọn họ cảm thấy áp lực rất lớn.

Chính vì nguyên nhân này mà khi Bắc Bất Nhạc dẫn Dương Tam đến chào hỏi bọn họ, thái độ của những đạo trưởng này đều rất vui vẻ, khi nói chuyện với Dương Tam cũng không dùng thân phận trưởng bối - dù sao bọn họ cũng thấy rõ thái độ của Bắc Bất Nhạc với Dương Tam. Đặc biệt là khi Dương Tam thi triển một đạo pháp càng khiến bọn họ thêm ngạc nhiên.

Khi Dương Tam luận khởi kinh thư, cô hiểu biết thấu triệt và toàn diện hơn so với bọn hắn, mạnh hơn thác đổ, giúp bọn họ càng tiến thêm một bước, từ đó hiểu rõ bản chất của vấn đề.

Vì vậy khi người nhà họ Triệu xuất hiện liền nhìn thấy Dương Tam như chúng tinh phủng nguyệt. Những đạo sĩ kia có tu vi cũng không kém bao nhiêu so với bọn họ thế mà khi đối mặt với Dương Tam, trên gương mặt lại không tự giác lộ ra nét khâm phục nhàn nhạt.

Người Triệu gia liền tỏ vẻ không vui.

Gia chủ Triệu gia Triệu Thiếu Hàng khẽ ho khan nhằm tăng cảm giác tồn tại của bản thân.

Dương Tam quay đầu lại, tầm mắt dừng lại trên người sư huynh Liễu Giác. Liễu Giác mặt quan như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, tuổi còn trẻ đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Không ít người nhìn thấy hắn liền có chút kinh ngạc: Từ khi nào Triệu gia lại có một đệ tử xuất sắc như vậy?

Triệu Thiếu Hàng hơi mỉm cười, giới thiệu với mọi người: “Đây là Khanh Mộc đạo trưởng - khách quý của Triệu gia chúng tôi.” Giọng điệu tràn đầy khí phách hăng hái.

Liễu Giác mỉm cười. Rõ ràng là hắn tự lấy cho mình một cái tên giả.

Trong lòng Dương Tam chửi thầm: Đặt tên thế này cũng thật quá qua loa!

Còn trên mặt cô là dáng vẻ không hề quen biết.

Tay Liễu Giác nắm chặt lại.

Triệu Thiếu Hàng vội vàng thấp giọng nói: “Đừng kích động tránh để lộ dấu vết, tôi biết cậu sốt ruột báo thù.”

Liễu Giác thở dài một hơi: “Mối thù diệt tộc một khắc tôi cũng không dám quên.”

Triệu Thiếu Minh nói: “Yên tâm, cậu còn nhiều thời gian báo thù.”

1.00874 sec| 2393.172 kb