Dương Tam nhìn khuôn mặt quốc sắc thiên hương kia, không thể không thừa nhận tướng mạo của hồ ly tinh thật sự có ưu thế rất lớn, không cười cũng động lòng người. Cô nhớ hình như hiện tại minh tinh cũng kiếm được rất nhiều tiền. Với diện mạo này của Tiểu Mỹ, nếu tiến vào giới giải trí, chắc chắn sẽ là hoa thơm cỏ lạ áp đảo tất cả mọi người.
Cô vỗ tay nói: “Đừng vội tu luyện! Cô nên trở thành minh tinh trước thì hơn. Đầu tiên cần định ra mục tiêu nho nhỏ, một năm đầu kiếm về một trăm triệu.”
Tiểu Mỹ: ???
Cô ấy đã rời khỏi thế giới loài người khá lâu nên nghe có chút không hiểu.
Dương Tam trực tiếp gọi Tiểu Hắc đến, để nó dạy Tiểu Mỹ cách lên mạng, tự mình tiếp thu các kiến thức cơ bản.
Dương Tam ngồi trước mặt Liễu Giác, dáng ngồi rất đoan chính, vô cùng ngoan ngoãn.
“Sư huynh, có phải huynh nên trở về hay không?”
Liễu Giác ngẩn ra một chút, khẽ gật đầu. Lần này hắn đến đây, một mặt là để lót đường cho Ngũ Trang Quan, mặt khác là để xem sư muội sống như thế nào.
Dương Tam rũ mí mắt xuống, trên lông mi vương một giọt nước mắt, trông có chút yếu ớt.
Liễu Giác lập tức có cảm giác như mình đã làm sai điều gì, vội vàng trấn an cô: “Nếu không chỗ bảo vật kia anh liền chia cho cô một nửa được không?”
Dương Tam đập bàn: “Muội là kẻ hèn như vậy sao? Chỗ bảo vật đó sao có thể so được với sư huynh?”
Nếu Dương Tam làm nũng, thì ngay cả thánh nhân cũng không thể chống đỡ, huống chi là Liễu Giác đã sớm mềm lòng đến rối tinh rối mù, sờ sờ đầu cô:
“Đến lúc đó anh sẽ thường xuyên gửi hạt giống cho cô.”
Dương Tam vẫn trầm mặt như cũ, không hề vui vẻ chút nào.
“Anh cho cô mượn túi Càn Khôn này được không?”
“Gối Lưu Ly này cũng cho cô luôn.”
Trong vô thức, Liễu Giác đã ưng thuận một đống hiệp ước bất bình đẳng.
Dương Tam giữ chặt tay áo hắn: “Còn có rượu Thanh Trúc huynh chôn ở dưới cây hoa hạnh! Muội muốn năm bình!”
Khóe miệng Liễu Giác giật giật: Rượu Thanh Trúc hắn cũng chỉ có tám bình thôi được không? Sư muội hắn vừa mở miệng đã muốn năm bình! Mấy ngàn năm rồi hắn mới ủ được một ít, chuẩn bị đến sinh nhật vạn năm của mình sẽ lấy ra ăn mừng.
“Thôi, anh vẫn nên ở lại, anh không đi nữa.” Nếu hắn rời đi, thật sự sẽ táng gia bại sản.
Dương Tam nói: “Đừng mà, chúng ta còn có thể thương lượng một chút.”
Sư muội vĩnh viễn là sư muội.
Cuối cùng Liễu Giác không thể không nhịn đau đưa cho Dương Tam ba vò rượu Thanh Trúc. Để tìm lại một chút tôn nghiêm của người làm sư huynh, Liễu Giác quyết định bắt Dương Tam phải mở một bữa tiệc đưa tiễn hắn, còn chỉ định phải uống rượu Thanh Trúc.
Dương Tam nhịn đau mở một vò rượu, sau khi rót cho Liễu Giác một chén, liền ôm bình rượu không buông tay. Thật vất vả mới có thể lừa được bảo bối của hắn, nói gì cũng không thể trả lại cho hắn.
Rượu Thanh Trúc hương vị thanh thuần tươi mát, vừa vào miệng liền cảm nhận được hương vị tươi mát của trúc xanh, khiến người khác muốn ngừng mà không được. Đặc biệt là kết hợp với các món nhắm rượu như lệ quỷ, thỏ yêu quả thật là mỹ vị nhân gian.
Thật ra tửu lượng của Dương Tam cũng không tồi, nhưng cũng không chịu nổi rượu ngon mấy ngàn năm này, chỉ uống hết một vò đã có chút men say.
Gương mặt cô đỏ bừng giống như đánh phấn má hồng.
Sau khi Dương Tam uống say sẽ không nói nhiều, cũng không làm loạn, chỉ thích đi ngủ.
Vì thế Liễu Giác nhìn cô uống rồi lại uống, cuối cùng trực tiếp gục trên bàn.
Liễu Giác thật không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn ôm tiểu sư muội lên giường, cởi giày, đắp chăn, còn chuẩn bị một bát canh giải rượu đặt ở đầu giường. Một loạt động tác tự nhiên như nước chảy mây trôi, điều này chứng tỏ hắn đã làm rất nhiều lần.
Cuối cùng hắn nhìn thoáng qua tiểu sư muội đang ngủ, rồi hóa thành một đạo thanh phong, rời khỏi nơi này.
Từ Xuân Thâm cũng không rõ vì sao anh lại mơ thấy giấc mơ này.
Trong tay anh ôm một đứa bé, mặt mày thanh tú, còn có một chút cảm giác quen thuộc. Đứa bé ngủ vô cùng ngoan ngoãn, thỉnh thoảng còn chậc lưỡi.
Vì vậy, một Từ Xuân Thâm vẫn luôn bình tĩnh lại lâm vào trầm tư: Đứa bé này rốt cuộc là con cái nhà ai? Anh nên làm cái gì bây giờ? Cứ thế này lặng lẽ chờ đến khi tỉnh giấc sao?
Sau đó một thân ảnh chợt xuất hiện trước mặt anh, mái tóc đen dài, con ngươi xanh biếc, làn váy dài màu đỏ. Mỗi lần Dương Tam xuất hiện đều mang đến sắc thái như vậy.
Từ Xuân Thâm có chút kinh ngạc, thường ngày nhìn Dương Tam có vẻ thích hồ nháo, nhưng bản chất vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn tuân thủ lời hứa, lúc trước cô đã đồng ý với anh, trước khi tiến vào giấc mộng của anh thì sẽ báo trước một tiếng, cô chưa từng xuất hiện đột ngột như vậy.
Anh thậm chí còn ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, vậy là cô ấy uống say rồi sao?
Mầm xanh trên đỉnh đầu Dương Tam cũng vậy, tinh thần của nó không giống ngày thường, lắc lư vặn vẹo, tạo ra đủ loại hình thù kỳ quái.
Ánh mắt Dương Tam có chút mờ mịt, sau đó nấc lên một cái. Cô nhìn về phía Từ Xuân Thâm, sau đó đặt mông ngồi xuống.
Từ Xuân Thâm cảm thấy không yên tâm, lập tức chạy qua xem tình huống của cô.
Dương Tam túm chặt cánh tay anh, ánh mắt lại bị đứa nhỏ trong lồng ngực anh hấp dẫn.
“Anh có con gái sao?” Cô hít sâu một hơi: “Nhìn qua có vẻ ăn rất ngon a!”
Dứt lời, cô liền muốn cắn một ngụm. Dưới tác dụng của cồn, cô trực tiếp thể hiện ra dục vọng của bản thân.
Dù là trong giấc mộng nhưng Từ Xuân Thâm cũng không có khả năng để cô cắn đứa bé này, chẳng may lưu lại dấu răng thì không hay.
Anh vội vàng tránh đi, che chở đứa bé trong ngực.
Dương Tam xoa xoa mũi, đôi mắt long lanh ngập nước khiến người khác đắm chìm: “Không cho tôi cắn sao? Vậy thì anh thay thế con bé kia đi, để tôi cắn một ngụm là được rồi.”
Dứt lời, cô trực tiếp tiến lên, hương rượu mát lạnh vờn quanh Từ Xuân Thâm. Từ Xuân Thâm đột nhiên ý thức được, tư thế này tựa hồ có chút quen thuộc - hình như anh cũng từng bị cô đẩy ngã một lần.
Một thoáng thất thần nên không kịp đẩy Dương Tam ra.
Hô hấp giao hòa, mùi hương trên người Dương Tam pha lẫn với mùi rượu, tạo ra một bầu không khí ái muội, vành tai anh đột nhiên nóng lên. Khi cánh môi kia sắp rơi xuống, anh cảm giác nhịp tim mình như đập chậm lại, thời gian phảng phất như ngưng đọng.
Sau đó, Dương Tam liền trực tiếp cắn một ngụm lên má Từ Xuân Thâm mới cảm thấy mỹ mãn buông ra.
Cho dù không có gương, Từ Xuân Thâm cũng có thể đoán được hiện tại bên má trái của anh nhất định có một dấu răng thật sâu.
Dương Tam cười cười, rất có phong phạm của tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết: “Anh thật ngọt.”
Giây tiếp theo, bá đạo tổng tài “bịch” một tiếng ngã xuống.
Từ Xuân Thâm cảm nhận tim mình đập thình thịch như trống bỏi. Một lúc lâu sau, anh đi qua kiểm tra tình huống của Dương Tam, phát hiện cô đã ngủ mất rồi…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo