Số lượng những ác quỷ tà ma này cũng không ít, ít nhất cũng phải có một đến ngàn. Chồng chất dày đặc lên nhau, quả là đối thủ không đội trời chung với những người mắc hội chứng sợ đám đông. Hơn nữa đại yêu hùng hùng hổ hổ bên cạnh, tình huống nhìn qua tràn ngập nguy cơ.

Tuy rằng, những hòa thượng và đạo sĩ kia biết bản lĩnh của Dương Tam, nhưng nhìn thấy trận thế khủng bố thế này cũng không tránh được cảm giác lo lắng đề phòng, liền bước khỏi trận pháp muốn trợ giúp Dương Tam một tay. Mặc dù Dương Tam là con gái, tính cách kiêu ngạo, nhưng bản tính của cô không xấu, lần này còn có công cứu giúp mọi người, ai có thể nhẫn tâm nhìn cô xảy ra chuyện cơ chứ?

Một làn gió mát thổi đến đúng lúc ngăn cản bọn họ. Người ra tay chính là Liễu Giác với vẻ mặt điềm nhiên như không có chuyện gì.

Lư Thanh của Chính Nhất Quan tuy rằng lúc trước bị Dương Tam làm mất mặt, nhưng cũng không phải người thù dai, là một người rất chính nghĩa, hắn trừng mắt nhìn Liễu Giác:

“Anh muốn trơ mắt nhìn sư muội mình bị thương sao?”

Vừa dứt lời, Dương Tam đã ném ra một cái chai, những quỷ quái lúc trước còn giơ nanh múa vuốt nháy mắt đã bị thu vào bên trong.

Dương Tam nhặt cái chai lên, nói: “Chờ sau khi về nhà, tôi sẽ cùng sư huynh siêu độ cho bọn chúng thật tốt.”

Cô nhất định sẽ cố gắng siêu độ bọn chúng vào trong bụng mình, một tên cũng không tha!

Biến hóa này xảy ra quá nhanh khiến những người khác không kịp phản ứng. Cứ như vậy là kết thúc rồi sao? Thế này cũng quá thần tốc đi, bọn họ cảm giác như chỉ trong nháy mắt đã bỏ lỡ rất nhiều thứ vậy.

Bắc Bất Nhạc xoa xoa chòm râu, hỏi: “Thật sự không cần chúng tôi hỗ trợ sao?”

Dương Tam nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta: “Không cần, việc này rất nhẹ nhàng.”

Chủ yếu là trong số những yêu ma quỷ quái này, một tên để đánh nhau cũng không có, kẻ có thực lực mạnh nhất cũng chỉ có một con thỏ yêu ngàn năm tuổi. Đến lúc đó chỉ có thể miễn cưỡng chiên lên dùng làm mồi nhắm rượu thôi.

Những người khác hai mặt nhìn nhau, xấu hổ cười nói: “Vậy là tốt rồi.”

Khó trách Liễu đạo trưởng lại ngăn cản bọn họ, hẳn là lo lắng bọn họ nhúng tay vào ngược lại sẽ càng thêm phiền phức, dù sao hai người họ cũng là sư huynh muội đồng môn, chắc hẳn sẽ hiểu rõ thực lực của nhau.

Núi Thất Long quay trở về với trạng thái yên tĩnh vốn có, nhưng máu tươi và tứ chi rách nát trên mặt đất thật sự rất rợn người, không một ai có thể nhìn thẳng, cũng càng chắc chắn những chuyện vừa xảy ra không phải là mộng cảnh. Không nghĩ đến thế gia trừ yêu tiếng tăm lừng lẫy như Triệu gia lại cấu kết cùng tà ma, thậm chí còn có ý đồ mưu hại đệ tử hai giáo, nhưng cuối cùng bọn họ lại rơi vào kết cục thi cốt tan tành, hồn phi phách tán.

Liễu Giác ngẩng đầu nhìn trời một chút, chỉ chốc lát sau, bầu trời bắt đầu xuất hiện mưa phùn, những hạt mưa và huyết nhục kia cùng nhau dung nhập vào trong đất.

Những người ở đây tu vi cũng không thấp, sử dụng pháp quyết tránh mưa không phải việc gì khó khăn.

Minh chân nhân chợt nhớ đến Vi Hộ, sắc mặt cổ quái: “Hai vị đạo hữu, Vi Hộ thượng thần ngài ấy…” Hắn chỉ nhớ rằng sau khi nghe được tiếng hát của Vi Hộ thượng thần liền không thể chịu đựng nổi mà ngất đi.

Không được, không thế nhớ lại, vừa nhớ đến lại cảm thấy đầu có chút đau.

Biểu cảm của Dương Tam trở nên nghiêm túc, cố gắng nói giúp ông bạn tốt nhà mình: “Lúc ấy tà ma nhập thể, nên hắn mới sử dụng biện pháp này để thanh trừ tà khí trong cơ thể mọi người.”

Những người khác giống như bừng tỉnh, vừa cảm kích lại có chút hổ thẹn: Thế mà bọn họ lại cho rằng Vi Hộ thượng thần hát dở, hóa ra là ngài ấy đang giúp đỡ mọi người.

Dương Tam bắt đầu ba hoa: “Tiếng ca của hắn chính là thuật pháp độc môn, còn có thể phát huy tác dụng rèn luyện tâm trí.” Người nào có thể nghe hắn hát hết một bài hoàn chỉnh, tu hành chắc chắn sẽ rất tiến bộ.

Mọi người như suy tư gì đó, ánh mắt nhìn Dương Tam đầy phức tạp: Ngày thường bọn họ có thể triệu hồi được quỷ sai đã là cố gắng hết sức, nhưng cô gái này còn cường đại hơn, trực tiếp mời được cả thượng thần. Từ khi chào đời cho đến nay, có thể gặp được thần tiên chính là kỳ ngộ lớn nhất của bọn họ.

“Vi Hộ thượng thần hình như chưa xem qua Linh Bảo Kinh, chưa nói quyển kinh kia là thật hay giả?” Chân nhân của Linh Bảo Phái quan tâm nhất là chuyện này.

Không chờ Dương Tam mở miệng, Liễu Giác đã cười lớn: “Thượng thần đã nói qua, quyển sách kia chỉ là tác phẩm đánh cược của một vị kim tiên và bạn tốt, không thể coi là thật.”

Người của Linh Bảo Phái không khỏi thở phào nhẹ nhõm - nếu trước nay bọn họ tu luyện theo bản lậu e là sẽ mất hết mặt mũi. Hiện giờ có lời này của Vi Hộ thượng thần, sẽ không còn ai bàn tán về bọn họ nữa. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Liễu Giác lộ ra vài phần cảm kích.

Liễu Giác nhìn sư muội đầy ôn nhu, nói: “Tiểu sư muội nhà tôi còn nhỏ, hành sự có chút lỗ mảng, nhưng con bé không có ý xấu, ngày sau còn mong chư vị đạo trưởng chiếu cố nhiều hơn.”

Liễu Giác hiểu rõ thực lực của sư muội nhà mình, khẳng định cô sẽ không chịu thiệt thòi, nhưng hắn vẫn hy vọng cô có thể thuận buồm xuôi gió hơn.

Tiểu Mỹ ở bên cạnh gục đầu xuống, để mọi người không thể nhìn thấy khóe miệng run rẩy của cô ấy: Cô ấy cảm thấy Liễu đại nhân nói dối không chớp mắt, đại nhân nhà cô ấy cũng phải hơn bốn ngàn tuổi, mà ngài ấy lại dám ở trước mặt những nhân loại không quá một trăm tuổi này nói cô ấy tuổi còn nhỏ.

Những người khác ít nhiều gì cũng chịu ân huệ của hai sư huynh sư muội này, liền đảm bảo tuyệt đối không thành vấn đề. Cảnh chân nhân của Bạch Vân Quan còn đề nghị để Dương Tam làm quản lý vinh dự của Hiệp hội Đạo giáo Hoa Hạ.

Bọn họ không đề cập đến chuyện của Triệu gia, gia sản của Triệu gia cũng để cho người của chính phủ xử lý.

Pháp hội năm nay liền kết thúc như vậy.

Dương Tam dẫn theo Tiểu Mỹ và Liễu Giác về khách sạn mà cô đang ở, dù sao cũng là Chu thiếu coi tiền như rác chi trả, mỗi người bọn họ đều ở một căn phòng sang trọng.

Tình huống hiện tại của Tiểu Mỹ tốt hơn rất nhiều so với thời điểm vừa xuất hiện, chỉ là bởi vì bị cướp mất nội đan nên vẫn mong manh yếu đuối như trước.

Dương Tam hỏi: “Sao cô lại lưu lạc trong xã hội loại người thế?”

Tiểu Mỹ nói: “Lúc lão đại gặp phải thiên kiếp, rất nhiều người cho rằng cô không thể chịu đựng được. Đúng lúc đó tôi gặp phải kẻ thù trước kia, liền trốn xuống nhân gian. Sau đó rơi vào tay người nhà họ Triệu, nội đan cũng bị đoạt mất. Triệu gia kia muốn độ hóa tôi, muốn tôi dùng mỹ sắc mê hoặc lòng người. Nhưng mị hoặc của tôi có thể ngăn cản quá trình độ hóa, nên tránh được một kiếp.”

Dương Tam đã hiểu, nhìn dáng vẻ bất an của Tiểu Mỹ, cô chậm rì rì mở miệng: “Ở chỗ tôi không nuôi người nhàn rỗi.”

Dù là Tiểu Kim hay Tiểu Hắc đều phải ra ngoài kiếm tiền.

Tiểu Mỹ nói: “Tôi sẽ cố gắng tu luyện, nhất định một ngày sẽ phát huy được tác dụng.”

0.07799 sec| 2405.734 kb