Nước canh trong vắt, hương khí nồng đậm.

Bên cạnh chiếc nồi nóng sôi ùng ục là rau dưa xanh tươi mơn mởn, nhìn qua rất tươi ngon mọng nước. Bên kia là mấy đĩa thịt thái lát mỏng, cách xa Dương Tam nhất.

Chỗ thịt kia là Doãn Văn Giác cho người đưa đến đây, nghe nói là thịt bò giá cả rất đắt, rất thích hợp để ăn lẩu.

Dương Tam thả rau xanh vào trong nồi nước đang sôi, bởi vì thường xuyên ăn lẩu nên cô nắm rất chắc thời gian nhúng thức ăn.

Rau xanh chấm với sốt ớt, vừa tươi mát lại có chút cay tê, ăn cực kỳ ngon.

Dương Tam hưởng thụ nheo mắt lại - cảm giác vất vả quay phim mấy ngày hôm nay đều giảm đi vài phần.

Ăn rất ngon!

Dương Tam bắt đầu hành trình càn quét thức ăn. Động tác của cô rất nhanh, mắt thường chỉ có thể thấy được tàn ảnh của đôi đũa. Hai má cô phồng ra trông giống như chú chuột Hamster.

Đôi đũa trong tay Từ Xuân Thâm cũng không đặt xuống mà dừng lại giữa không trung.

Dương Tam suy nghĩ, liền nhúng không ít thịt bò, vài giây sau liền đặt vào trong chén của Từ Xuân Thâm.

“Đây là thịt bò mà Doãn Văn Giác đưa đến, nghe nói là thịt bò ngon nhất trên thế giới, mấy ngày nay anh vẫn luôn bận rộn quay phim còn phải làm ruộng, thật sự rất vất vả. Anh ăn nhiều thịt một chút! Ăn hết tất cả cũng không sao.”

Tuy rằng thịt bò này hương vị không tồi, trên mạng còn đồn thổi hương vị này chỉ trên trời mới có, nhưng Dương Tam ngay cả thần thoại Quỳ Ngưu cũng đã ăn qua, không cảm thấy hiếm lạ chút nào. Tuy rằng hương vị của nó không tệ nhưng so ra vẫn kém Quỳ Ngưu, vẫn là ăn rau xanh Từ Xuân Thâm trồng là ngon nhất!

Từ Xuân Thâm nhìn thịt bò đầy trong chén, khóe miệng giật giật - rõ ràng là Dương Tam luyến tiếc anh sẽ ăn hết rau của cô nên mới muốn để anh ăn thịt bò cho no bụng.

Cánh cửa bị đẩy ra, đạo diễn Cung hít hít mũi: “Bảo sao lại có mùi thơm như vậy, quả nhiên là hai người lén ăn vụng.”

Đạo diễn Cung trực tiếp ngồi xuống, ánh mắt dừng trên bàn, sau đó nhìn Từ Xuân Thâm mang theo vài phần khiển trách.

Không nghĩ đến cậu là loại người này đấy Từ Xuân Thâm! Thế mà lại để cho con gái nhà người ta ăn rau, còn mình chỉ ăn thịt.

Từ Xuân Thâm đọc hiểu hàm ý trong ánh mắt của hắn, cảm thấy bản thân còn oan hơn so với tuyết rơi tháng sáu, anh cảm thấy cần phải cứu lại một chút thanh danh của bản thân:

“Dương Tam thích ăn rau xanh.”

Trên mặt đạo diễn Cung viết: Cậu đừng lừa tôi. Dù thích đến mức nào cũng không thể chỉ ăn mỗi rau xanh, ăn lẩu phải ăn cả thịt bò mới là chân lý.

Dương Tam suy nghĩ, trong khoảng thời gian này, trước sau gì đạo diễn Cung cũng đã tặng cho cô không ít tiền, là người tốt.

Cô rất hào phóng lên tiếng: “Ngồi xuống ăn cùng đi.” Sau đó bổ sung một câu:

“Không được ăn rau xanh.”

Rau xanh chỉ chia cho Từ Xuân Thâm một chút cũng đủ để cô đau lòng, nếu còn chia sẻ với người khác… nghĩ thôi cũng đừng hòng. Trừ khi Từ Xuân Thâm tự đem phần của anh chia cho người đó.

Đạo diễn Cung là người theo chủ nghĩa ăn thịt, có thịt bò ăn thì rất vui vẻ. Nơi núi sâu rừng già như thế này, điều kiện thật sự không bằng trong thành phố, muốn ăn ngon còn phải tự lực cánh sinh. Hắn đặt mông ngồi bên cạnh Từ Xuân Thâm, vô cùng tự giác múc cho mình một chén canh.

Uống một ngụm canh thơm ngon ngào ngạt, hắn không nhịn được cảm thán một tiếng: “Canh ngon!”

Thịt bò nạc mỡ vừa phải, ngon đến mức khiến hắn muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Từ Xuân Thâm lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Mấy tháng này đạo diễn quay phim vất vả rồi, ăn thịt nhiều một chút, ăn hết tất cả cũng không sao.”

Dứt lời, anh đẩy đĩa thịt bò về phía đạo diễn Cung, khiến đạo diễn Cung vô cùng cảm động, hận không thể ngay lập tức kết nghĩa huynh đệ với anh.

Lỗ tai Dương Tam giật giật: Lời Từ Xuân Thâm vừa nói sao cô nghe có chút quen tai!

Đó không phải là lời cô vừa mới nói hay sao? Nhại lại lời cô mà còn không chi trả phí bản quyền!

Cô uể oải nhìn Từ Xuân Thâm thuận lý thành chương đẩy phần thịt bò cho đạo diễn Cung, còn chính anh lại nhúng cải thìa vào nồi, ánh sáng trong đôi mắt dần trở nên ảm đạm.

Dù có chút không vui, nhưng tốc độ ăn của Dương Tam lại không hề giảm chút nào - cô hoàn toàn có thể phát sóng trực tiếp làm một dạ dày vương, tựa hồ có xu thế hóa bi thương thành sức mạnh.

Chờ sau khi ăn hết phần rau xanh thuộc về mình, Dương Tam mới buông đũa.

Từ Xuân Thâm chậm rãi ăn, ưu nhã thưởng thức rau xanh mỹ vị, lông mày giãn ra, mang theo ý cười nhàn nhạt, khiến cả người như tràn đầy sức sống, không còn cao cao tại thượng không thể chạm đến.

Đạo diễn Cung ăn thịt bò vẫn không quên nói: “Dương Tam không ăn thêm chút thịt sao, mấy cô gái ở tuổi này đừng nên giảm béo lung tung, nhỡ đâu làm hại bản thân thì không tốt.”

Hắn thấy không ít nữ minh tinh vì muốn giữ dáng mà như tẩu hỏa nhập ma, cả ngày chỉ gặm dưa chuột.

Dương Tam đành gắp mấy miếng thịt bò, hương vị cũng không tồi, chỉ là không bằng chỗ rau dưa tràn ngập linh khí kia.

Cô bất chợt phát hiện trong bát có một chút rau xanh.

Thần sắc Từ Xuân Thâm bình tĩnh: “Tôi ăn không hết.”

Dương Tam lập tức vui vẻ: “Tôi có thể ăn giúp anh.”

Đạo diễn Cung đang ăn thịt bò bỗng nhận ra có gì đó không đúng, bèn gắp thử một miếng rau.

Sau khi nhai nuốt, trong nháy mắt hắn liền bị hương vị kia chinh phục! So với rau xanh thì phần thịt bò mà hắn vừa vô cùng yêu thích chỉ là mây khói thoảng qua. Chỗ rau xanh này còn ngon hơn so với thịt bò.

Khó trách tại sao Dương Tam chỉ thích ăn rau dưa, đơn giản là vì nó thật sự rất ngon. Cũng không biết chỗ rau này được mua ở đâu, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng ăn món rau nào ngọt thanh ngon miệng như vậy.

Hắn còn muốn gắp thêm mấy đũa rau nữa, nhưng Từ Xuân Thâm đã đem phần rau của mình cho Dương Tam hết cả rồi, nhìn bộ dạng tham ăn kia của Dương Tam, hiển nhiên sẽ không nguyện ý nhường mỹ thực trong tay cho hắn.

Đạo diễn Cung cảm thấy con tàu tình bạn giữa hắn và Từ Xuân Thâm đã lật úp.

0.09326 sec| 2404.633 kb